Sự Trở Lại Của Thiếu Gia Cấp Thảm Họa
-
Chapter 26: Thức Tỉnh (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 26: Thức Tỉnh (2)
Thức tỉnh giả cấp thấp và thức tỉnh giả cấp cao.
Một sao, hai sao. Và rồi là bức tường ngăn cách những kẻ ba sao trở lên.
Bức tường đó, thoạt nhìn chỉ mỏng như tờ giấy… nhưng khoảng cách giữa hai bên lại xa tít tắp tưởng chừng không thể nào chạm tới.
Dẫu cho có tập hợp bao nhiêu thức tỉnh giả cấp thấp đi nữa, thậm chí hàng chục người thì cũng gần như không thể đối đầu nổi chỉ một kẻ thức tỉnh giả cấp cao.
Và điều khiến Dion đặc biệt để tâm chính là đây: một thức tỉnh giả cấp cao, về lý thuyết, hoàn toàn có thể đơn độc quét sạch một mê cung cấp một sao.
Silan đã từng hủy diệt toàn bộ mê cung chỉ bằng một ma pháp, dẫu cho hắn có dùng binh sĩ làm vật tế đi chăng nữa.
“Parsha, ta đã trở thành thức tỉnh giả cấp cao rồi. Giờ ta sẽ vào mê cung để thăng cấp.”
“Ngài điên rồi à…?”
“Thật đấy. Nhìn đi, hắc ma pháp.”
Parsha đứng sững, không nói một lời.
“Vậy nên, Parsha, ta sẽ giao lại một phần nhiệm vụ bảo vệ cho ngươi trong lúc ta vắng mặt, được chứ?”
Mười ngày trước, khi Dion đột ngột buông ra những lời đó, phản ứng gay gắt của Parsha là điều dễ hiểu. Mới hôm trước thôi, năng lực của cậu ta vẫn chỉ nằm trong hàng ngũ những thức tỉnh giả cấp thấp. Tuyên bố bản thân đã đột nhiên vượt ngưỡng trở thành thức tỉnh giả cấp cao, thật là điều nực cười.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: Dion thật sự đã làm được điều phi lý đó.
Bản thân việc Dion trở thành thức tỉnh giả cấp cao không phải điều tồi tệ. Nhưng rắc rối là sau đó, cậu ta lại thật sự thực hiện đúng như lời mình nói, bắt đầu tự do lui tới mê cung.
Tệ hơn nữa, cậu bỏ lại Parsha mà chỉ mang theo một nô lệ tộc Lupin bị câm.
Tất nhiên, giờ đây khi Dion đã là thức tỉnh giả cấp cao, khả năng gặp tử vong trong một mê cung một sao là cực kỳ thấp.
Thế nhưng, mê cung không phải là nơi dành cho con người. Cho dù là thức tỉnh cấp cao đi nữa, chỉ cần vận rủi lật ngược tình thế, cái chết vô nghĩa có thể ập đến bất kỳ lúc nào. Lẽ thường là, không ai nên tự ý bước vào mê cung trừ khi bị ép buộc.
Ấy vậy mà ngày qua ngày, vị thiếu gia ấy vẫn đều đặn "đi làm" trong mê cung, như thể nó là một công sở. Parsha đương nhiên lo lắng, Arsha và những Hắc Elf khác cũng vậy.
Còn Dion thì không mảy may bận tâm.
Bởi vì cậu hiểu rõ vì sao mê cung lại càng nguy hiểm hơn với những kẻ cấp cao.
Với cậu, mê cung là một bãi săn đầy máu tanh và lợi lộc.
Cậu có thể tích lũy kinh nghiệm cho đủ loại chức nghiệp.
Cậu có thể thu hoạch vô số nguồn tài nguyên quý giá đem bán.
Và cậu có thể thu thập hàng loạt dị năng hữu dụng.
Bằng cách săn quái vật, cậu được lợi ba đường, kinh nghiệm, của cải, và năng lực.
Thế nhưng, tất cả các chức nghiệp cấp một sao của Dion hiện đã đạt tối đa.
Trong vòng mười ngày săn giết, cậu đã đưa đến bảy chức nghiệp cấp một lên cấp tối đa.
Cùng với đó, cậu còn thu được không dưới mười ba dị năng mới, bao gồm cả năng lực chức nghiệp lẫn dị chủng.
Một thành tựu vượt quá mức tưởng tượng, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi...
“Nhưng như đã đoán trước, ta chẳng thể tiến xa hơn trong mê cung một sao nữa. Mà cũng chưa thể chuyển sang mê cung hai sao ngay được…”
Vấn đề là: tốc độ trưởng thành của cậu bắt đầu chững lại.
Chức nghiệp càng cao, lượng kinh nghiệm cần để thăng cấp càng tăng theo cấp số nhân. Đối đầu mãi với đám quái vật yếu hèn, cuối cùng cũng đến điểm giới hạn.
Việc có thể đưa bảy chức nghiệp lên tối đa trong mười ngày là nhờ hiệu quả cộng dồn từ kỹ năng của "Huyết Sát".
Hấp thụ trực tiếp ma thạch là phương pháp tối ưu nhất, vì nó chuyển hóa mana thành kinh nghiệm một cách trực tiếp. Nhưng điều đó chỉ áp dụng cho đám quý tộc giàu đến mức có thể đốt tiền như củi. Còn Dion, một kẻ nghèo khó và gánh vác trăm bề thì hoàn toàn không thể làm thế.
Phương án tiếp theo khả thi nhất là săn những con quái mạnh hơn trong mê cung cấp cao hơn.
Tuy nhiên, không như mê cung một sao, nơi có thể xông vào rồi quay về trong ngày, mê cung hai sao đòi hỏi nhiều ngày di chuyển. Nó cũng sở hữu hàng loạt cơ chế phức tạp, không thể chỉ dựa vào sức mạnh mà vượt qua.
Dù Dion mạnh đến đâu, việc tùy tiện xông vào đó mà không tập hợp tổ đội phù hợp là điều bất khả.
"Có lẽ ta nên tập trung vào chuyện khác thì hơn."
Và thế là, vào buổi chiều ngày thứ mười
Sau khi trở về từ mê cung, Dion để Parsha tắm rửa cho mình. Cậu ung dung thưởng thức từng miếng thịt bò được Arsha cắt sẵn thành từng phần vừa miệng, trong khi Orr Kai thì gặm lấy miếng thịt của cô như một con sói đói. Kết thúc bữa ăn bằng một tách trà thơm.
Nhấp một ngụm trà, ánh mắt Dion đảo khắp Trang Viên Ngọa Long.
Cậu nhìn về phía khu vực mổ xẻ, nơi các công nhân đang tháo rời xác những con quái lớn nhỏ mà cậu mang về trong mười ngày qua.
Nhà bếp, nơi thịt được ngâm trong nước chữa thương tinh lọc để tẩy độc ma lực trước khi được xông khói.
Xưởng rèn, nơi vỏ cây của quái vật cây được chế thành giáo mác và áo giáp.
Khu vườn từng ngập tràn hoa cỏ, giờ đây biến thành ruộng trồng trọt.
Phòng may vá quần áo, phòng phơi dược liệu, kho chứa và chuồng trống...
Chỉ là một dinh thự, nhưng nơi đây quy tụ đủ chức năng của cả một lãnh địa. Không khí nhộn nhịp, tràn đầy sức sống.
Điều đó khiến Dion cực kỳ mãn nguyện.
Nhưng điều khiến cậu hài lòng nhất, chính là những con người đang miệt mài vận hành mọi thứ ấy.
"Xem ra bọn họ cuối cùng cũng biết tự lập rồi."
Tại xưởng rèn, một mộng yêu với làn da vẫn còn vết bỏng cũ đang miệt mài nện búa vào thép.
Một lão binh, mỗi lần vung thương luyện tập đều dừng lại vì cơn ho dữ dội.
Một gã chuột nhân phụ bếp đang xắt thịt, cái đuôi gần như không hề quét đất.
Một nông dân người cóc, mồ hôi đầm đìa trên đầu lưỡng cư, vẫn cặm cụi kéo cày.
Phải, ba mươi nô lệ ấy, nếu so với các Hắc Elf, quả là khác biệt. Mà nói chính xác hơn, là ba mươi mốt người, nếu tính cả Orr Kai.
Tất cả đều là những kẻ mà Dion đã mua từ Kettlik.
Dion khẽ nhếch môi cười.
『【Phụ Bếp】☆ Lv2』
『【Thợ Mộc】☆ Lv2』
『【Chiến Binh】☆ Lv3』
『【Nông Phu】☆ Lv2』
『【Thợ Rèn】☆ Lv2』
『【Xạ Thủ】☆ Lv3』
『【Thủ Thư】☆ …』
Kettlik chưa từng nhận ra, rằng đám nô lệ bị bán với giá rẻ mạt vì già yếu, tàn tật, hoặc “vô dụng” đó, thực chất đều là thức tỉnh giả.
Nếu hắn biết được sự thật, chắc chắn sẽ không bao giờ bán, dù có bị kề dao vào cổ.
Chính nhờ sai sót đó, Dion đã thu về gần ba mươi người thức tỉnh chỉ bằng cái giá của vài con gia súc. Và cậu vô cùng hài lòng với kết quả ấy.
Dẫu bọn họ chỉ là những "nửa vời" thức tỉnh giả một sao, họ vẫn có thể phát huy tài năng thiên bẩm trong từng lĩnh vực.
Chỉ trong vòng mười ngày, mười ngày làm những công việc chưa từng thử qua, chỉ với một chút chỉ dẫn đúng vị trí, bọn họ đã phát huy tiềm năng, khiến cả dinh thự vận hành như một cỗ máy trơn tru.
Không lạ gì khi chế độ đa thê được giới quý tộc tôn vinh. Càng có nhiều thức tỉnh giả, lãnh thổ càng phồn vinh. Nhưng xác suất để một thường dân thức tỉnh đã thấp đến mức vài chục người mới có một.
Nhiều lãnh địa trung bình còn chẳng có nổi chục thức tỉnh giả cấp thấp.
Xét trên phương diện đó, Trang Viên Ngọa Long đã sở hữu lực lượng thức tỉnh kha khá, đủ để khiến Dion cảm thấy mãn nguyện.
Thế nhưng với cậu, vẫn chưa đủ.
"Cấp độ của họ vẫn quá thấp..."
Dù Parsha đã dẫn dắt và lần lượt cho từng người vào mê cung để săn quái, tích lũy kinh nghiệm, nhưng vẫn chưa ai vượt qua được ngưỡng Tân Thủ.
Dion khẽ tặc lưỡi.
Tất nhiên, điều đó không có gì lạ.
Tốc độ thăng cấp thần tốc của cậu là điều hiếm thấy. Với đa số người thức tỉnh, việc tinh thông năng lực có thể mất từ vài tháng... đến vài thập niên.
"Cũng như nấu ăn thôi. Cho dù có thiên phú, cũng chẳng ai có thể trở thành đại sư chỉ sau một đêm."
Trên thực tế, việc bọn họ có thể thăng cấp chỉ trong mười ngày là nhờ “mánh” của Dion, cho họ vào mê cung săn quái dưới sự giám sát của Parsha.
"Nếu ta trực tiếp đưa họ đi săn quái... tốc độ thăng cấp sẽ nhanh hơn nhiều..."
Khi một người thức tỉnh hấp thụ ma thạch, họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách tiếp nhận mana như là kinh nghiệm chiến đấu. Và cũng theo lý luận đó, việc tiêu diệt quái vật những khối sống hình thành từ mana bị ô nhiễm cũng đem lại kinh nghiệm.
Thậm chí, cách này còn có thể hiệu quả hơn. Tuy không thể sánh bằng tốc độ thăng tiến vượt bậc của Dion, người sở hữu Huyết Sát nhưng cậu vẫn tự tin có thể giúp bọn họ đạt đỉnh của cấp 1 sao chỉ trong vòng một đến hai tháng.
Tuy nhiên, trong thời gian ấy, quá trình trưởng thành của chính Dion sẽ bị đình trệ.
Rốt cuộc, lý do cậu chỉ đồng hành với Orr Kai, người gần như không gây trở ngại gì, là để giữ tốc độ săn quái ở mức cao nhất có thể.
Tóm lại, cậu phải đưa ra quyết định: ưu tiên sự phát triển của bản thân, hay là sự phát triển của lãnh địa?
Cậu có thể bỏ lại toàn bộ công việc ở lãnh địa để liều mình thâm nhập những mê cung nguy hiểm hơn, chỉ với Parsha và Orr Kai. Hoặc chọn con đường an toàn hơn, liên tục càn quét những mê cung nông để những nô lệ có thể thăng cấp một cách ổn định.
Cả hai lựa chọn đều có ưu và nhược điểm riêng, và Dion đang cân nhắc thiệt hơn trong đầu. Nếu giọng nói kia vẫn còn tồn tại, chắc hẳn nó đã khuyên cậu nên cân bằng cả hai phương án. Nhưng đó không phải là phong cách của Dion.
Và rồi, khi đang mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Dion bất giác nghiêng đầu.
“…À, nhớ ra rồi. Bi kịch của Lãnh Địa Ma Thụ xảy ra vào khoảng thời gian này, phải không?”
Vừa lẩm bẩm, cậu vừa giơ tay đếm ngón như đang tính toán ngày tháng, rồi khoanh tay lại.
Bi kịch của Lãnh Địa Ma Thụ, một biến cố từng xảy ra tại một lãnh địa hạng trung nhỏ, được gọi là Lãnh Địa Ma Thụ.
Với Dion, người từng chứng kiến và trải qua vô số đại biến thời kỳ vòng lặp thứ hai, nó vốn là một sự kiện tầm thường đến mức có thể lướt qua. Cậu chỉ nhớ đến nó vì tình huống khi ấy khá đặc biệt.
Nhưng nếu lần này, cậu có thể can thiệp…
“Hừm… Nếu mọi thứ diễn ra đúng hướng, ta có thể giải quyết hết mọi rắc rối chỉ bằng một mũi tên.”
Mang theo hồi ức về sự kiện đó, sáng sớm hôm sau Dion đã khởi hành. Để xem liệu cậu có thể lợi dụng Bi kịch của Lãnh Địa Ma Thụ cho lợi ích của mình hay không.
Và rồi, Trang Viên Ngọa Long lần đầu yên tĩnh trở lại sau một khoảng thời gian dài…
…Nhưng sự yên bình ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Nó nhanh chóng bị phá vỡ bởi một vị khách không mời mà đến, nhưng cũng chẳng thể gọi là "khách không mời".
“Có thể phiền các người bẩm báo với Thiếu gia của các người là có khách tới thăm được không?”
“…Ý ngài là muốn diện kiến Chủ nhân của chúng tôi sao?”
“Đúng vậy. Nếu hắn có chút thời gian, ta muốn cùng chia sẻ một tách trà.”
Cô đến như thể chỉ đang dạo chơi qua đây một cách tình cờ.
Thay vì một bộ lễ phục hào nhoáng, cô chỉ mặc một chiếc váy trắng giản dị. Thế nhưng, với miếng bịt mắt màu đen cùng khí tức âm u vây quanh, cô trông chẳng khác nào một pho tượng đá đặt trên mộ, tĩnh lặng đến rợn người.
Cô từng là chủ nhân nguyên thủy của Trang Viên Ngọa Long, nay đã trở thành Thành Chủ của vùng đất lân cận, và đồng thời là một trong Bát Danh Kiệt lẫn Lục Sát Hung, mang danh hiệu Hung Tai Chi Chủ.
Đây chính là mụ phù thủy kinh hoàng, người khiến bất kỳ ai cũng phải rùng mình trong mọi hoàn cảnh.
“Nếu có thể… ta cũng muốn được gặp vị cô nương được cho là tân thiếp của Thiếu gia Dion.”
***
Tại trung tâm dinh thự được tạo thành bởi bốn tòa nhà bao quanh, có một khu vườn nổi bật với những luống hoa cùng ruộng canh tác, đặc điểm nhận diện của Trang Viên Ngọa Long.
Tuy nhiên, kể từ khi tộc Hắc Elf đến định cư, khu ruộng đã mở rộng mạnh mẽ, còn những khóm hoa thì bị thu hẹp lại.
Arsha đã sắp xếp như vậy để lãnh địa có thể tự cung tự cấp hơn đôi chút. Vì thế, cảnh quan khu vườn giờ đây mang nét mộc mạc, giản dị.
…Quả thực là đáng suy ngẫm.
Và rồi, tại góc nhỏ của khu vườn vẫn còn giữ được vài khóm hoa, họ đã chuẩn bị một bàn trà, nơi người đàn bà như phù thủy kia đang lặng lẽ thưởng trà. Arsha đứng bên cạnh, im lặng mà đầy bất an.
Với tuổi đời dài đằng đẵng, nàng thừa kinh nghiệm ứng xử với giới quý tộc.
Thế nhưng lần này, nàng phải đối mặt với một nan đề đầy gai góc.
Nàng chưa từng tiếp đón quý tộc nào với tư cách là thiếp thất, thay mặt cho phu quân của mình.
Huống chi vị khách này từng là chủ nhân thật sự của lãnh địa này, lại còn được đồn đoán là thiếp thất tiềm năng của Dion, đồng thời sở hữu danh hiệu đầy khiếp sợ Hung Tai Chi Chủ trong số Bát Danh Kiệt và Lục Sát Hung.
Arsha không thể ngang nhiên khước từ Pandora trong lúc Dion vắng mặt, nên nàng đã vội vàng chuẩn bị tiếp đón, nhưng áp lực ấy nặng nề đến mức gần như không thể chịu nổi.
Người phụ nữ vẫn luôn kiêu hãnh với sự điềm tĩnh không lay chuyển suốt bao năm… giờ chỉ có thể lặng lẽ nghịch tách trà trong tay.
Cuối cùng, Pandora lên tiếng.
“Có phải… khu vườn này do cô đích thân thiết kế không?”
Tay Arsha siết nhẹ lấy tách trà. “Xin ngài, nếu có điều gì muốn nói, cứ nói thẳng. Tôi chỉ là một thiếp thất của Thiếu gia, còn ngài là nghĩa nữ của Thành Chủ Urk.”
“Xin đừng ép ta vô lễ như thế. Khách đến, chẳng lẽ lại yêu cầu chủ nhà nói chuyện không phải phép sao?”
“Thế nhưng, tôi vốn chỉ là một Hắc Elf thấp hèn, nào dám tùy tiện xưng hô với tiểu thư nhà Cortel?”
“Thực ra, ta đâu phải dòng chính nhà Cortel. Chỉ là một đứa con nuôi mà thôi. Thân thế của ta cũng chẳng cao quý gì.”
Im lặng.
Miếng bịt mắt che đi biểu cảm của Pandora. Khuôn mặt Arsha vẫn bình thản như nước, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Khoảng lặng giữa hai người phụ nữ nhã nhặn, mang phong thái quý tộc nhưng hoàn toàn vô cảm ấy cứ thế kéo dài.
Cuối cùng, người có địa vị thấp hơn là Arsha lên tiếng trước.
“Tôi không trực tiếp thiết kế khu vườn này. Nó là kết quả từ nỗ lực của mọi người trong quá trình cải tạo lãnh địa, dưới sự cho phép của phu quân của tôi.”
“Cô gọi Dion là phu quân sao?”
“…Phải.”
“Ra vậy. Có vẻ như người ấy rất trân trọng cô.”
Arsha do dự.
Một cách kỳ lạ, lời khen chân thành kia lại khiến nàng cảm thấy khó xử hơn nhiều so với việc Pandora tỏ ra ghen tị.
Nếu nàng đồng tình, sẽ thành khoe khoang. Nhưng nếu phản bác, lại như đang chế giễu.
Thế nên, trong lúc tâm trí rối bời, nàng chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt…
Và rồi, vị cứu tinh của nàng đã xuất hiện.
“Xin lỗi vì đến trễ. Mong là ta không để cô phải chờ lâu.”
“Phu quân!”
“Ngươi đã trở về…?”
Dion xuất hiện, quần áo và chiếc bán diện trắng phủ đầy bụi đất. Có lẽ cậu đã lập tức chạy đến ngay khi nghe tin Pandora đến nơi.
Arsha lập tức lao đến, dịu dàng lau bụi khỏi chiếc mặt nạ và gương mặt của cậu, trong khi Pandora vẫn ngồi yên, trầm lặng quan sát.
Sau khi Arsha xong việc, Dion tiến đến bàn, và Pandora cũng đứng lên, cúi người thật sâu.
“Thứ lỗi vì ta đã đến mà không báo trước.”
“Không cần phải xin lỗi. Hàng xóm láng giềng ghé qua bất chợt cũng đâu có sao.”
“Đa tạ ngài rộng lượng.”
Sau vài lời chào hỏi ngắn gọn, họ cùng ngồi lại vào chỗ. Pandora cất tiếng, giọng điềm tĩnh.
“Ta có thể hỏi hôm nay ngài đã đi đâu được không?”
“À, ta ra ngoài tìm phương án mở rộng lãnh thổ.”
“Thảo nào, vậy là đã rõ.”
“Rõ cái gì cơ?”
“Việc một trang viên từng vắng vẻ giờ lại rực rỡ đầy sức sống dưới tay ngài.”
“Không phải công của ta đâu. Tất cả đều là nhờ tài năng của Arsha thôi.”
“…Ngài quá lời rồi ạ.”
Dion chỉ khẽ nhún vai, như thể câu khen ấy chẳng đáng để bận tâm. Cậu quả quyết rằng mình chẳng làm gì cả, mọi sự thịnh vượng hằng ngày trong phủ đều là nhờ công của Arsha.
Arsha chỉ đáp lại bằng một cái gật nhẹ, lễ độ. Pandora cũng khẽ gật đầu, trong lòng có chút thán phục.
Chính lúc ấy, Dion bắt đầu vỗ nhẹ lên đùi mình.
Pandora hơi nghiêng đầu, ngạc nhiên trước hành động kỳ lạ đó, vừa mới ngồi xuống đã vỗ đùi. Nhưng điều khiến cô bối rối hơn cả là phản ứng của Arsha.
Đôi tai dài của nàng dựng thẳng lên, đôi mắt mở to kinh ngạc, cả người cứng đờ lại như bị trúng đòn.
“Còn chờ gì nữa, Arsha?”
“N-Nhưng… thưa phu quân… hiện giờ còn có khách ở đây mà…”
Đôi tai dài run rẩy, con ngươi cũng bắt đầu dao động, giọng nói của nàng lạc hẳn đi vì lúng túng. Vẻ thanh lịch và điềm tĩnh thường ngày của Arsha giờ đã hoàn toàn biến mất.
Pandora ngồi nhìn, đôi mắt ánh lên vẻ hoang mang khó hiểu. Dion lại một lần nữa gọi tên nàng, giọng vẫn dịu dàng:
“Arsha.”
Không hề áp đặt. Cũng chẳng chút giục giã. Chỉ là một lời gọi nhẹ nhàng, trầm ấm.
Nhưng chẳng hiểu sao, trong ánh nhìn đỏ sẫm ấy lại có một sức mạnh khiến người ta chẳng thể nào khước từ.
Cuối cùng, Arsha cúi đầu trong im lặng như thể đã cam chịu, rồi…
Soạt.
Bằng một động tác mềm mại, nàng từ tốn dịch người, nhẹ nhàng ngồi lên đùi cậu. Tấm thân mảnh khảnh vừa khít tựa vào lòng cậu, như thể nơi đó vốn dĩ được tạo ra để dành cho nàng. Làn da rám nắng khẽ lướt qua, mang theo hơi ấm dịu dàng truyền vào người Dion.
Dường như đã hài lòng, Dion đặt một nụ hôn thoáng qua lên gáy nàng, nơi vẫn còn quấn băng.
Chụt.
“Hnn…!”
Arsha chỉ vừa đủ kiềm chế để không bật ra tiếng rên khe khẽ, không rõ vì tự trọng, hay vì quá xấu hổ.
Từ chân cổ lên đến vành tai nhọn, làn da nàng đỏ rực như bị thiêu cháy.
Dion vẫn giữ nụ cười trên môi, ánh mắt lấp lánh đầy thích thú trước phản ứng đầy đáng yêu của tiểu thiếp của mình.
Và khi chứng kiến cảnh đó, Pandora buột miệng thì thầm lặp lại chính câu nói khi nãy nhưng lần này, là với một ý nghĩa hoàn toàn khác.
“…Thì ra là vậy.”
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL12, đăng tải độc quyền tại INOVEL12.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL12.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook