Sự Trở Lại Của Thiếu Gia Cấp Thảm Họa
-
Chapter 20: Mê Cung (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 20: Mê Cung (2)
Arsha lao qua hành lang tăm tối, bước chân dồn dập trên nền đá. Bà rút một mũi tên khỏi bao sau lưng, lắp lên dây cung khi vẫn đang chạy. Với một động tác xoay người đầy điêu luyện, bà trượt chân dừng lại, xác định mục tiêu trong tích tắc và thả tay.
Toàn bộ động tác chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Mũi tên, dù không có tư thế chuẩn xác hay nhắm kỹ, lại bay đi như lốc xoáy...
“Ack?!”
Ngay lúc không khí bị xé toạc, mũi tên đã cắm thẳng vào giữa trán của một tên lính truy đuổi.
Một tên khác lập tức lao đến, dùng xác đồng đội như bệ phóng, nhưng kết cục cũng chẳng khác gì.
Xạ thủ Hắc Elf chưa từng bắn trượt. Dù là trong tình huống nào, bà vẫn chuẩn xác tuyệt đối. Đó là năng lực đến từ chức nghiệp Chiến Đấu Hệ 2 sao: Cung Thủ, mà cô đã mài giũa qua hàng trăm năm chiến đấu vì tộc mình, cho đến khi đạt đến cảnh giới Đại Sư.
Thế nhưng, một mình cô là không đủ để đối diện với tất cả kẻ địch.
Đám lính dùng khiên và giáp che chắn các yếu huyệt, vẫn tiếp tục áp sát dù liên tục bị trúng tên vào tay chân.
Arsha không thể ngăn hết bọn chúng, không chỉ với một cây cung. Đó là giới hạn của một chức nghiệp 2 sao. Dù có thể vận dụng năng lực siêu nhiên, dù cá nhân xuất chúng đến đâu, thì một người thức tỉnh cấp thấp cũng chẳng thể đối đầu với hàng chục huống hồ là hàng trăm kẻ địch.
“Ngươi không nên động vào thiếp của người khác.”
Vút!
Chính vì lẽ đó, cô mới không thể không cảm thấy kinh ngạc trước chàng thiếu niên ấy.
Cậu ta đã chém ngã đám lính đang lao đến chỉ trong nháy mắt. Nếu dùng năng lực siêu nhiên để làm điều đó, Arsha cũng chẳng thấy gì lạ. Bất kỳ người nào đã đạt đến cấp thức tỉnh 3 sao trở lên đều có thể làm vậy. Thế nhưng, cảnh tượng một thiếu niên dùng thể chất cường hóa của cấp 2 sao để nghiền nát hàng chục tên lính lại hoàn toàn phá vỡ nhận thức thông thường của cô.
Và những chiến tích của Dion vẫn chưa dừng lại ở đó.
Rắc!
“Khặc!”
“Hãy cẩn thận. Trong mê cung, chỉ một bước sai cũng đủ để mất mạng. Ngươi sẽ không thể biết được cái bẫy nào đang chờ đợi mình đâu.”
Không chỉ không lạc đường trong mê cung phức tạp này, cậu còn phát hiện được bẫy giấu kỹ chỉ bằng một ánh nhìn, lợi dụng chúng để chặn bước truy đuổi, thậm chí còn kéo theo cả lũ quái thú tấn công đám lính.
Lý do bọn họ vẫn chưa bị bắt lại chính là nhờ vào trí tuệ của Dion, một thứ còn vượt xa cả khả năng chiến đấu.
Không biết Parsha đã nuôi dạy tiểu thiếu gia kiểu gì...
Chiến lực. Mưu lược. Bình tĩnh. Hiểu biết về mê cung.
Vượt qua giới hạn của chức nghiệp và thiên phú, Dion thể hiện tài năng đáng kinh ngạc ở mọi mặt. Trên hết, cậu chiến đấu như thể đã trải qua vô số trận sinh tử.
Khi Arsha yểm hộ cho cậu, một ý nghĩ chợt lóe lên:
Nếu cứ như thế này... chúng ta thật sự có thể thoát khỏi đây!
Hàng chục binh lính đã bị họ tiêu diệt hoặc đúng hơn là bị Dion tiêu diệt. Với Parsha cũng đang vùi dập truy binh ở một hướng khác, đội hình kẻ địch hẳn đã mất hơn một nửa quân số so với ban đầu.
Thậm chí, tần suất chạm mặt binh lính trong mê cung cũng giảm rõ rệt. Một mê cung rộng lớn thế này cần rất nhiều người để truy lùng. Nếu tiếp tục tiêu hao lực lượng địch, có thể họ sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự truy đuổi.
Ngay khi tia hy vọng vừa le lói, một bóng đen xuất hiện nơi cuối hành lang lọt vào tầm mắt Arsha.
Một người thức tỉnh!
Cách người đó cầm cung khiến cô lập tức nhận ra: một cung thủ cấp 2 sao.
Thấy cung thủ ấy đang nhắm về phía Dion, người vẫn đang đối đầu binh lính, Arsha vội với tay lấy một mũi tên. Hoặc là cố lấy.
Tuy nhiên ngón tay bà chỉ chạm vào khoảng không trống rỗng.
Hết tên rồi!
Dù đã thu nhặt tên từ các xác chết dọc đường, bao tên của bà giờ đây đã cạn sạch.
Cắn chặt môi, cố gắng chống lại cơn mỏi mệt sau bao trận giao tranh, Arsha rút ra một con dao găm phụ và phóng đi.
“Khặc...!”
Lưỡi dao bay vút như gió, cắm phập vào cổ cung thủ. Đó là sự chuẩn xác của một Cung Thủ chính tông. Nhưng có lẽ do thể lực yếu ớt đặc trưng của tộc Elf, đòn ấy không thể kết liễu ngay.
Nghiến răng chịu đau, tên cung thủ giương cung, không bắn Dion như dự tính ban đầu, mà hướng về Arsha.
“Á…!”
Máu phụt ra, thịt rách toạc.
Dù chỉ là một thức tỉnh giả cấp thấp, mũi tên vẫn bay trúng đích.
Vừa ném dao xong, mất thăng bằng, Arsha lãnh trọn mũi tên vào đùi. Bà nén tiếng thét, nhưng đòn phục hận chưa kết thúc. Đôi mắt gã cung thủ đỏ ngầu, ánh nhìn hung tợn như muốn kéo bà ấy cùng chết.
Thấy mũi tên khác đã lên dây, Arsha chuẩn bị tâm thế đón nhận cái chết.
Phập!
Một thanh kiếm lớn, nặng nề và đẫm máu găm thẳng vào đầu tên cung thủ, khiến hắn gục xuống không kịp rên.
Ánh mắt Arsha mở to. Là cậu thiếu niên! Cậu đã ném cả kiếm của mình, trong lúc chiến đấu ác liệt, để cứu bà.
Ngay sau đó, một thanh kiếm khác chém xuống.
“Thiếu gia!”
Arsha bất giác kêu lên, khi thấy tấm lưng cậu trần trụi trước đòn tấn công.
Nhưng Dion xoay người như chong chóng. Một cú vung tay tát thẳng vào cằm tên lính vừa ra đòn. Cường hóa thể chất kết hợp với lực xoay bùng nổ khiến cổ tên lính xoay ngoặt 180 độ trong một tiếng rắc ghê rợn.
Trước khi cái xác kịp ngã xuống, Dion đã đoạt lấy thanh kiếm từ tay hắn và vung như sét đánh, chém gọn những tên lính còn lại.
Khi cậu tiến lại gần, Arsha gắng gượng lên tiếng:
“Thiếu gia, tại sao ngài. Ưmph?!”
Arsha cong người như một cánh cung đang bị kéo căng.
Không chút báo trước, Dion thọc tay vào miệng bà và giật phăng mũi tên ra khỏi đùi. Hàm răng bà nghiến sâu vào tay cậu ta, trong khi thân thể mảnh khảnh run rẩy dữ dội vì cơn đau.
Vừa khéo léo cầm máu, Dion vừa lẩm bẩm: “Hừm, sâu hơn ta tưởng. Ngươi sẽ không thể cử động trong một lúc.”
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, Arsha thở hổn hển, hàng mi dài khẽ run lên khi bà dần tiếp thu lời cậu ta nói.
Bọn binh lính vẫn không ngừng truy sát. Ngay cả lúc này, đôi tai nhạy bén của bà vẫn nghe rõ tiếng bước chân gấp gáp vang vọng phía sau. Với tình trạng hiện tại, việc không thể sử dụng chân chính là một bất lợi chí mạng.
“Hãy bỏ tôi lại, thưa thiếu gia” bà khẽ thốt lên.
“Bỏ ngươi lại sao?”
“Phải. Tôi không cầm chân được chúng bao lâu, nhưng ít ra có thể kéo dài thời gian cho ngài.”
“Vậy à? Thế thì tôi không còn cách nào khác.”
Ánh mắt kiên định của Arsha hướng về Dion, đôi đồng tử kim sắc lóe lên vẻ quyết tuyệt. Sau một thoáng trầm mặc, cậu ta khẽ gật đầu.
“Hup!”
“T-Thiếu gia?”
Một cánh tay đỡ lấy lưng bà, một bàn tay khác siết chặt bắp đùi. Trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Arsha đã bị bế lên trong tư thế của một công chúa.
Dion nhẹ nhàng đá vào xác một tên lính, làm một ống tên văng lên không trung rồi đáp xuống khuôn ngực nhỏ nhắn của Arsha.
“Cầm lấy,” cậu ta nói. “Cố chịu đựng.”
“Ý ngài là sao?”
“Ngươi bảo không cầm chân chúng lâu được, đúng chứ? Đừng nói thế. Hãy cố gắng cầm cự lâu nhất có thể. Ta sẽ là đôi chân và tấm khiên của ngươi.”
Trước khi Arsha kịp phản đối, Dion đã lao đi.
Nhờ cường hóa thể chất, cậu sải bước như cơn gió, dù đang cõng theo bà, một nữ nhân trưởng thành mà tốc độ vẫn chẳng hề suy giảm. Nhưng Arsha vẫn thấy những giọt máu nhỏ xuống dọc đường chạy của cậu.
Bà cắn môi, rồi cuối cùng vươn tay ôm lấy cổ Dion. “Rõ rồi.”
Nhắm ngay vai cậu, bà giương cung bắn gục một tên lính truy kích.
Vút!
Dù đang trong tư thế bất ổn, phát bắn của bà vẫn vô cùng chuẩn xác.
Vị cung thủ Hắc Elf điềm nhiên hoàn tất câu nói: “Vậy thì, như ngài đã nói, tôi sẽ làm hết sức mình.”
“Phải rồi, đó mới là mẫu thân của Parsha mà ta biết.”
Dion vẫn tiếp tục chạy, một nụ cười sáng rỡ nở trên môi trong khi Arsha kéo căng dây cung một lần nữa. Khi cả hai vừa chiến đấu vừa lùi bước, lúc áp sát, lúc lại công kích từ xa, Arsha cảm nhận một cảm giác kỳ lạ dâng lên. Rõ ràng vết thương của bà lẽ ra phải khiến mọi chuyện khó khăn hơn, vậy mà, ngược lại, chiến đấu lại trở nên dễ dàng và tự nhiên hơn cả lúc còn đứng vững trên đôi chân của chính mình. Không chỉ là do đã quen với việc được cõng khi chiến đấu. Nếu có thì ngược lại mới đúng.
Không hiểu sao… nhưng mình có cảm giác như thiếu gia cũng từng trải qua những tình huống thế này…
Dù xung quanh hỗn loạn, Dion vẫn thuần thục tận dụng kết cấu của mê cung để ứng biến với binh lính truy đuổi. Mỗi lần Arsha giương cung, cậu lại khéo léo điều chỉnh tư thế, tạo ra góc bắn tối ưu cho bà, thậm chí còn giữ chắc cơ thể bà để duy trì thăng bằng.
Rốt cuộc con gái mình đã nuôi dạy thiếu gia này thế nào vậy chứ…?
Rồi bất chợt, một hiện tượng dị thường xảy ra.
“Ưgh?!”
“C-cái gì vậy?!”
“Chuyện quái quỷ gì thế kia?!”
Những binh lính truy đuổi phía sau đồng loạt ngã xuống, toàn thân co giật dữ dội, miệng sùi bọt trắng như thể cùng lúc phát tác động kinh. Trước khi Arsha kịp nhớ ra đã từng thấy cảnh tượng này ở đâu, Dion đã búng lưỡi:
“Chậc, ra là chuyện này.”
“Thiếu gia?”
“Arsha, bám chắc vào.”
Nghe thấy trong giọng cậu phảng phất sự bực dọc, thứ mà ngay cả khi bị thương cũng chưa từng bộc lộ, Arsha theo bản năng siết chặt vòng tay quanh cổ cậu. Dion lập tức tăng tốc, lao vút như gió xuyên qua hành lang mê cung.
Ngay khi những cơ thể đang co giật của binh lính bắt đầu phồng to dị dạng, bầy quạ đen chợt xé toạc thân xác bọn chúng mà thoát ra!
Arsha trợn tròn mắt.
Hắc chú…!
Hàng trăm con quạ, mỗi con đều mang theo khí tức u ám và chết chóc, đồng loạt tung cánh, đuổi theo Dion và Arsha như những bóng ma săn mồi.
Theo phản xạ, Arsha giương cung, bắn liền mấy mũi tên nhưng vô ích. Dù có hạ được vài con, phần còn lại vẫn chen chúc, tràn ngập hành lang, lao đến như cơn thủy triều.
“Thiếu gia!”
“Cứ bám chắc vào!” Dion đáp lại như thể đã đoán trước được cô sẽ kêu lên. Cậu tiếp tục lao đi không chút do dự, cho đến khi chân chạm phải một phiến đá hơi nhô lên.
“Cạch!”
Phiến đá sụp xuống, và ngay sau đó, hai cánh cửa đá dày nặng từ trần nhà đổ xuống, rung chuyển đóng sầm lại, chặn kín cả lối trước lẫn phía sau. Đó là một cái bẫy, một cơ chế phong ấn kẻ xâm nhập, nhưng Dion đã chuẩn bị từ trước, lách qua khe hở hẹp hệt như một cơn gió luồn qua kẽ lá.
Lũ quạ thì không kịp.
Bịch! Bịch! Bịch!
Chúng lần lượt va mạnh vào cửa đá, dập cánh, rơi rụng xuống từng con một.
Arsha thở phào nhẹ nhõm… nhưng sự an tâm ấy chỉ tồn tại trong chốc lát.
Một vài con quạ… đã kịp luồn qua khe cửa trước khi nó khép lại!
Chúng lao tới, gần như sát mặt đất, rít lên từng tiếng rợn người khi áp sát. Và ngay khi đuổi kịp cả hai
Thân thể chúng bắt đầu phồng to một cách kinh dị, như bị ép căng từ bên trong.
Ánh mắt Arsha mở to, rồi
BOOOOM!!
Một tiếng nổ long trời chấn động toàn bộ mê cung, như thể chính không gian cũng rung chuyển theo tiếng gầm của tử thần!
***
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook