Sau Khi Bỏ Rơi Apollo - Hề Thụ
-
Chương 78: Ta biết
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Cassandra lặng lẽ nhìn hắn, như thán phục mà thì thầm: "Tại sao chàng lại đánh cược bằng một điều kiện như vậy?"
Điều ấy khác nào giao toàn bộ kết quả của ván cược vào tay nàng – một người hoàn toàn mất đi ký ức. Nếu là khi vừa mới gặp Apollo, nàng chắc chắn không thể tin rằng một vị thần như hắn lại có thể để bất kỳ ai nắm giữ nhiều quyền quyết định đến thế trước mặt mình.
Ngọn lửa trong mặt Apollo lay động.
"Nếu nàng đối với ta thật sự chỉ có lừa dối và lợi dụng, thì ta sẽ cam chịu, sẽ chấp nhận sự ngu muội của bản thân."
Tấm màn u tối của đêm chẳng thể che lấp ánh nhìn của thần linh. Nàng cảm nhận được ánh mắt của hắn – nóng bỏng, chăm chú, mà lại sắc bén như lưỡi dao – lặng lẽ lướt trên gương mặt nàng, để lại dấu ấn rõ rệt. Máu nóng dâng trào, khiến từng nhịp tim càng thêm hỗn loạn.
"Điều ta không thể chấp nhận được là— dù nàng chỉ yêu ta một chút, một tia thôi, nhưng rốt cuộc nàng vẫn lựa chọn buông bỏ, chọn một cuộc đời khác." Giọng hắn như nghiến chặt, "Vậy nên ta đã nghĩ – được thôi, nàng muốn gì, ta sẽ cho nàng. Ta sẽ để nàng có được tất cả. Như thế, nàng không thể tiếp tục phủ nhận rằng – ta cũng quan trọng với nàng."
Cassandra thoáng ngẩn người.
Apollo thực sự đã nghĩ như thế. Điều đó không đáng ngạc nhiên – thậm chí còn rất đỗi hợp lý. Là con trai của Zeus, là vị thần đầy quyền năng của đỉnh Olympus, hắn có thể nhường nhịn, nhưng không bao giờ có thể thực sự vứt bỏ lòng kiêu hãnh thiêng liêng của mình.
"Nếu vậy... chàng đã có thể nói cho ta biết mọi chuyện sớm hơn." Nàng nói khẽ. Dù không nói thành lời, nhưng nàng quả thật từng nghi ngờ rằng chính Apollo đã cản trở nàng quay về hiện đại. Sự nghi ngờ đó khiến nàng luôn giữ một khoảng cách dè chừng. Nhưng điều hắn che giấu lại chính là bằng chứng thuyết phục nhất về tấm lòng chân thành của hắn.
Apollo lúng túng im lặng rất lâu, cuối cùng mới đáp: "Ta không cần lòng thương hại của nàng. Nếu nàng chỉ vì cảm kích, hay áy náy mà chọn ở lại bên ta, thì ta... ta không muốn điều đó."
Cassandra lại ngẩn người lần nữa. Rồi nàng khẽ cười, nhẹ nhàng chạm mũi vào hắn: "Chàng thật đáng yêu."
Apollo hít một hơi thật sâu, cúi xuống chiếm lấy môi nàng, như muốn chứng minh rằng mình hoàn toàn không hề vô hại như lời nàng nói.
Chẳng bao lâu sau, họ đành phải tạm thời tách rời. Cassandra đẩy nhẹ ngực hắn, mắt liếc sang bên, uyển chuyển nói: "Trước khi mặt trời mọc đã có người hầu thức dậy làm việc rồi."
Apollo nhìn nàng chằm chằm. Không rõ là vô tình hay hữu ý, vầng hào quang sau lưng hắn hé mở, khiến toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng nhạt dịu nhẹ.
"Nếu ta không cho phép, sẽ không ai có thể cảm nhận được bất cứ điều gì xảy ra bên trong cõi giới này."
"Sẽ có người đến gọi ta dậy."
Hắn im lặng.
Cassandra đảo mắt một vòng, rồi ghé sát vào tai hắn, hơi thở lướt qua: "Ta sẽ giúp chàng."
Đôi đồng tử Apollo giãn rộng, như mở ra cửa ngõ dẫn đến vực thẳm sâu thẳm của những cảm xúc ngầm cuộn chảy. Hắn đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay nàng, những ngón tay thon dài cùng khớp rõ ràng ép lấy tay nàng – vừa như trói buộc, vừa như dẫn dắt.
"Là nàng nói đấy nhé."
Hơi thở trả lời nàng phả bên tai, mang theo một lời cảnh cáo mang chút ý vị trả đũa.
*
"Ta muốn ra biển đón bình minh," Cassandra khẽ dựa vào ngực Apollo, chợt nói.
Apollo xưa nay vốn dễ mềm lòng sau khi tâm trạng trở nên tốt hơn. Hắn thoáng ngạc nhiên trước lời đề nghị đột ngột ấy, nhưng rồi nhanh chóng đáp lại: "Được."
Nói rồi, hắn bế nàng lên, toan phóng mình bay qua cửa sổ – nhưng lại khựng lại.
"Không sợ người ta phát hiện nàng biến mất sao?"
Xem ra hắn vẫn còn chút không vui. Cassandra liếc hắn một cái, nửa đùa nửa thật: "Chờ đến khi người ta phát hiện cả Pean cũng biến mất, mọi người sẽ cho rằng ta đã bỏ trốn cùng hắn."
Apollo nhướng mày: "Ta có thể phân thân, Paean sẽ không biến mất."
"Thế thì chàng cũng hóa ra một ta nữa là được mà." Không để hắn trả lời, nàng khẽ lắc vai hắn, dịu giọng giục, "Trời sắp sáng rồi kìa."
Hắn lại nhìn nàng một lúc, cuối cùng cũng không chấp nhặt.
Họ lướt qua bầu trời đang say ngủ của thành Ilium, xuyên qua sương mù mùa đông trước bình minh. Apollo đáp xuống bãi biển gần cảng Ilium, bên cạnh Cassandra. Cỗ xe mặt trời đã bắt đầu lăn bánh sau đường chân trời, nhưng vầng quang huy rực rỡ vẫn còn ẩn sau tường mây nơi bờ biển, chỉ lộ ra một tia sáng nhợt như sữa.
Bầu trời dần sáng, nhưng gió biển vẫn lạnh buốt. Cassandra ôm lấy cánh tay. Apollo cởi áo choàng, tự nhiên khoác lên người nàng, mảnh vải quý không thấm nước và gió được quấn kín, không một kẽ hở.
"Đến tay cũng không nhấc lên nổi nữa rồi." Nàng lẩm bẩm, khẽ nới lỏng áo choàng, điều chỉnh dây buộc sao cho vạt áo không chạm vào cát sỏi.
Apollo nghiêm mặt bắt bẻ: "Ngắm bình minh không cần nhấc tay."
"Ai nói ta chỉ muốn ngắm bình minh?" Cassandra nhìn mặt biển xanh xám, nơi mây trôi chầm chậm, khẽ thở ra, hơi thở hóa thành làn khói trắng tan vào không trung.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, rồi bước nhanh đến một gốc ô liu nằm giữa ranh giới núi và bờ biển. Nàng kiễng chân bẻ một nhánh khô nhỏ, sau đó quay lại, giẫm lên dấu chân mình để trở về bên Apollo.
Hắn không hiểu nàng định làm gì, nhưng cũng không vội hỏi. Dáng hình nàng bước trên cát gợi nhớ điều gì đó, khiến hắn suýt nữa thất thần.
Cassandra vén tóc bị gió thổi rối, cúi xuống bắt đầu vẽ lên mặt cát mờ ảo những đường nét bằng nhánh cây khô.
Apollo lập tức tỉnh táo, ánh mắt sắc bén không thể kiểm soát.
Hắn dõi theo đầu nhánh cây, gương mặt vì quá tập trung mà vô thức căng cứng lại.
Trước khi những đường vẽ hoàn chỉnh, hắn đã biết chúng sẽ kết thúc ở đâu, rẽ ngoặt ở điểm nào — đó chính là "vết vẽ vô nghĩa" mà Daphne để lại trên bãi cát của đảo Delos, nay hiện lại hoàn toàn phần còn thiếu trong ký ức hắn.
Apollo từng xem hai hàng ký hiệu ấy như một mật ngữ mà Daphne để lại. Trong những tháng năm nàng vắng bóng, hắn đã nghiền ngẫm nó hết lần này đến lần khác, dựng nên vô số giả thuyết rồi lại bác bỏ từng cái một, mãi mà vẫn không tìm được lời giải khiến hắn tâm phục khẩu phục.
Thế giới kỳ quái đã nuôi lớn Cassandra không thiếu những ký hiệu tương tự, nhưng lúc đó Ananke chỉ cho hắn thấy rất ít. Mối quan tâm lớn nhất khi ấy của hắn cũng là thân phận và tình trạng của nàng, nên đã bỏ lỡ cơ hội quan sát kỹ càng. Trong khoảng thời gian chờ đợi dằng dặc ấy, hắn thậm chí từng nghĩ đến việc cầu cứu Athena – nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.
Bởi có lẽ, hắn sợ rằng Nữ thần Trí tuệ thực sự có thể giải mã được bí ẩn ấy – và lời giải sẽ là thông điệp oán hận mà hắn không thể nào chịu đựng nổi.
Giờ đây, nàng cuối cùng cũng chuẩn bị tự mình hé lộ cho hắn biết ý nghĩa của những ký hiệu ấy.
Apollo bất động, vẻ mặt căng cứng pha lẫn một chút bất an, như thể một bức tượng đá đang chăm chú lắng nghe điều gì đó thiêng liêng.
Cassandra hơi dừng lại một chút, khóe môi khẽ cong lên: "Sinh mệnh và ký ức của phàm nhân đều sẽ tiêu tan. Bởi vậy, chữ viết ra đời – để lưu giữ những lời nói có thể bị lãng quên, những ý niệm dễ bị thất truyền. Chỉ cần nét chữ còn trường tồn, thì những điều chúng ghi lại – dẫu là sự thật hay cảm xúc – đều có thể sống lâu hơn."
"Thế giới mà ta từng quen thuộc có rất nhiều ngôn ngữ. Tương ứng với đó, cũng tồn tại nhiều hệ chữ viết. Đây là loại chữ mà ta sử dụng từ khi còn nhỏ. Những ký hiệu này là chữ cái, và chữ cái hợp lại thành từ. Ta đã viết chữ đầu tiên là k, rồi a, sau đó là s..."
Apollo nhanh chóng lĩnh hội quy tắc vận hành của chữ viết. Ánh mắt hắn chợt lóe sáng, rồi rời khỏi những nét chữ, hướng về gương mặt nàng.
Mi mắt Cassandra khẽ động, nhưng không hề né tránh ánh nhìn ấy.
Và thế là hắn nhìn nàng, không nói một lời, để rồi lặng lẽ đọc lên hàng chữ cái ấy – lưỡi và môi hắn lướt nhẹ qua từng âm tiết: Cassandra.
Cuối cùng, hắn khẽ cất tiếng: "Cassandra."
Toàn thân nàng khẽ run. Tựa như đó là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng bằng chính cái tên ấy, cũng như thể một tội lỗi được nàng giấu kín bao năm cuối cùng đã bị vạch trần.
Ánh mắt họ giao nhau và quấn chặt lấy nhau – một cuộc giằng co không tiếng động, không va chạm, nhưng kịch liệt như trận chiến giữa hai linh hồn.
"Vẫn còn một nửa nữa." Hắn nói.
Thấy Cassandra còn lưỡng lự, Apollo dứt khoát rút nhánh cây khỏi tay nàng, thuần thục tiếp tục viết trên cát, ngay bên trên nét chữ của nàng – phác họa thêm một dãy ký tự nữa.
Hắn sao chép lại nét viết của nàng năm xưa trên đảo Delos một cách hoàn hảo – từ khoảng cách không đều giữa các chữ, đến nét bút đậm nhạt bởi sự nhấp nhô của nền cát dưới tay – từng chi tiết đều trùng khớp với nét nguệch ngoạc nàng để lại khi đó. Ngay cả chính nàng lúc này cũng chưa chắc có thể tái hiện lại chính xác như vậy.
Một cảm giác kỳ quái bủa vây Cassandra, như thể nàng đang đối mặt với chứng cứ không thể chối cãi.
"Chữ cái đầu tiên là a." Apollo nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng hắn rất nhẹ. Nhưng thợ săn khi đối mặt với một con vật nhỏ giật mình hoảng hốt cũng sẽ luôn nhẹ giọng mà dụ dỗ trước.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, hắn lại dịu dàng nhưng không cho phép kháng cự mà truy hỏi tiếp: "Tiếp theo là gì?"
Đôi mắt xám tro của Cassandra khẽ chớp, Apollo vẫn không hề rút lui ánh nhìn.
Nàng hít một hơi ngắn, cuối cùng cũng mở lời: "Apollo."
Ánh mắt nàng cụp xuống thật nhanh, lướt qua hàng ký tự quen thuộc mà chính tay nàng đã viết. Trong khoảnh khắc ấy, khi cả hai còn chưa kịp nói gì thêm, vòng mặt trời rực cháy đã lặng lẽ chiếu lên mặt biển theo tiếng ngân nga của thuỷ triều buổi sớm, phủ lên cả bờ cát một tầng ánh sáng vàng tĩnh mịch. Dưới ánh bình minh, những nét khắc trên mặt cát, mỗi đường mỗi nét đều đổ bóng đậm như vết than – tựa như tàn tích sau một trận thiêu đốt.
"Lúc đó... ta đã viết là Apollo." Nàng nhắc lại, khẽ mỉm cười, giọng trầm và hơi khàn.
"Và nàng cũng đã viết tên chính mình."
Tên thật của nàng.
Khi Apollo còn hoàn toàn không hay biết, nàng đã dùng cách ấy để âm thầm thú nhận tất cả — những điều mà nàng khó có thể nói thành lời, thậm chí không dám tự đối diện. Dù là bây giờ, Cassandra cũng hiểu rằng trong mối quan hệ này, sự dâng hiến của nàng luôn dè dặt và tiết chế hơn hắn rất nhiều. Có lẽ nàng còn phải mất rất nhiều thời gian nữa mới có thể dễ dàng bày tỏ tình cảm như cách hắn từng làm.
Và lời giải đáp này — là hồi âm chân thành nhất mà nàng có thể trao hắn trong lúc này.
Apollo lặng lẽ nhìn nàng. Một hồi lâu sau, hắn đưa tay vén một lọn tóc rối nơi thái dương nàng ra sau tai, nhẹ như gió thoảng.
"Ta yêu nàng." Hắn thốt lên, đột ngột nhưng cũng rất tự nhiên.
Cassandra khẽ run môi, nụ cười mơ hồ nơi khóe miệng. Như thể một đoạn vở kịch năm xưa đang được tái diễn, lần này không còn thiếu sót. Nàng vòng tay qua cổ hắn, trong ánh mắt Apollo thấy bóng mình phản chiếu qua đôi mắt nàng, đón lấy ánh bình minh phía sau. Và nàng thì thầm một câu trả lời — quen thuộc mà cũng hoàn toàn mới mẻ: "Ta biết."
Hai bóng hình trên cát nhẹ nhàng hòa làm một.
Một lúc sau, một tiếng kêu khe khẽ vang lên. Triều cường dâng cao theo thời khắc đã định, tràn qua bãi cạn, nhấn chìm cả bàn chân Cassandra. Làn nước lạnh buốt khiến các ngón chân nàng co rút, suýt chút nữa nhảy dựng lên. Apollo gần như không phản ứng gì với cái lạnh ấy, nhưng hắn biết nàng sẽ thấy khó chịu, thậm chí có thể nhiễm lạnh, nên lập tức ôm nàng lên bằng một động tác dứt khoát.
Tiếng kêu kia chính là phản xạ của nàng trước động tác bất ngờ ấy.
Apollo bế nàng bước đến bên một mỏm đá gần đó, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng.
Từ đầu ngón tay hắn, ánh sáng ấm áp và thuần khiết lan tỏa xuống, trượt qua đỉnh đầu nàng, mang theo hết thảy hơi ẩm và lạnh lẽo do biển để lại. Chỉ có cát lọt vào giày là thứ ánh sáng thần thánh không thể xua đi, Cassandra cúi người, định tháo dây giày, vừa cười nói như bâng quơ: "Ta rất thích biển... nhưng lại ghét cát."
Câu nói bị ngắt quãng.
Apollo đã cúi người trước nàng, một tay giữ lấy cổ chân nàng, tay còn lại khéo léo tháo từng vòng dây đang buộc quanh cổ chân nàng ra.
Cassandra lặng người, chớp mắt liên tục như không tin vào những gì mình đang chứng kiến.
Nàng từ lâu đã thấu hiểu trật tự khắc nghiệt của thế giới này – nơi các thần linh ở đỉnh cao, được tôn thờ, phụng sự, và có quyền quyết định tất cả. Apollo cũng vậy. Hắn là hiện thân của trật tự ấy, là người bảo hộ cho sự phân tầng khắt khe của vũ trụ, và là sinh vật kiêu hãnh ở đỉnh kim tự tháp quyền lực.
Dù là trước kia hay bây giờ, kể cả trong những phút giây thân mật nhất, hắn vẫn luôn là người dẫn dắt. Trong những ngày ở Delos, hắn từng giúp nàng mặc áo, đi giày, chải tóc — nhưng chưa từng là như thế này. Ngay cả khi khoác lấy vỏ bọc Pean, điều tối đa hắn từng thể hiện cũng chỉ là lịch thiệp, chưa từng cúi mình.
Còn bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng được cúi xuống nhìn hắn từ trên cao.
Con trai của Leto dường như không nhận ra sự đảo ngược trật tự ấy đáng kinh ngạc đến mức nào. Hắn lặng lẽ quỳ một gối trước nàng, tháo giày nàng, rồi cẩn thận lau sạch từng hạt cát dính trên chân nàng – như thể đang xử lý một nghi thức tối quan trọng có thể quyết định số phận thế giới.
Một cử chỉ rất nhỏ thôi. Có lẽ Apollo không nghĩ quá nhiều. Nhưng Cassandra lại thấy đầu óc choáng váng.
Lúc này, Apollo ngẩng đầu nhìn nàng. Nhận thấy vẻ bối rối nơi nàng, hắn chỉ khẽ nhướng mày, không nói gì, rồi tiếp tục tháo nốt chiếc giày còn lại, đặt cả hai bên cạnh nàng trên mỏm đá.
Cassandra khép hờ mắt, rồi khẽ gọi tên hắn: "Apollo."
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế, ngẩng lên chờ nàng nói tiếp.
Một cảm giác kỳ lạ như dòng điện mảnh chạy dọc khắp cơ thể nàng. Trong khoảnh khắc ấy, nàng suýt quên mất mình định nói gì. Rồi nàng nghe chính mình cất tiếng hỏi: "Ta... có thể tin tưởng chàng được không?"
Một câu hỏi không đầu không đuôi. Nhưng Apollo đã hiểu.
Ta có thể tin rằng chàng sẽ không làm tổn thương ta, rằng phần con tim còn do dự bấy lâu nay... ta có thể trao hết cho chàng – được không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook