Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

 

Đàm Ngôn Hứa vào bếp chuẩn bị nấu cháo cho cô.

 

Hứa Yến Nhiên đi theo sau anh, nhìn động tác khá là thành thạo của anh, cô có chút kinh ngạc nói: “Anh biết nấu ăn à?””

 

Đàm Ngôn Hứa nghiêng đầu: “Đợi em khỏi bệnh rồi sẽ nấu cho em thưởng thức.”

 

Hứa Yến Nhiên ngẩn người, không nhịn được cười: “Được thôi.”

 

Cô đột nhiên cảm thấy lần này mình bị bệnh cũng có cái lợi.

 

“Cười gì vậy?” Đàm Ngôn Hứa hỏi.

 

Hứa Yến Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, thành thật nói: “Em đang nghĩ, lần này em bị bệnh cũng đáng.”

 

Nghe thấy lời này, Đàm Ngôn Hứa nhíu mày: “Nói nhảm gì đấy.”

 

“Không phải sao?” Hứa Yến Nhiên nói, “Đã lừa được anh về nhà còn gì.”

 

Đàm Ngôn Hứa liếc mắt nhìn cô: “Em bị bệnh là để lừa tôi về nhà?”

 

Hứa Yến Nhiên: “Không phải mà.”

 

“Vậy thì đâu gọi là lừa.” Đàm Ngôn Hứa chỉnh lại lời cô, còn nói thêm, “Tôi tự nguyện đến.”

 

Hứa Yến Nhiên khựng lại: “Ý anh là gì?”

 

Đàm Ngôn Hứa cảm thấy cô đang cố tình hỏi.

 

Anh tiếp tục nấu cháo.

 

Hứa Yến Nhiên không nhịn được tiến lên hai bước, đi theo sau anh: “Bác dĩ Đàm.”

 

Đàm Ngôn Hứa: “Sao vậy?”

 

“Anh biết rõ còn hỏi.” Hứa Yến Nhiên trách anh, “Làm gì có ai nói chuyện lưng chừng như anh chứ.”

 

Đàm Ngôn Hứa nhẹ giọng nói: “Luật sư Hứa thông minh như thế, sao lại đi hỏi mấy câu này?”

 

“À...” Hứa Yến Nhiên im lặng giây lát, “Bởi vì người đang yêu thường trở nên ngốc nghếch.”

 

Đàm Ngôn Hứa: “....”

 

Anh nhất thời không biết phản bác thế nào.

 

Yên lặng giây lát, anh dời mắt sang nhìn cô:“Hối hận không?”

 

“Hối hận gì?”

 

“Vì yêu đương?”

 

Mắt Hứa Yến Nhiên sáng lên: “Bây giờ em chính thức yêu đương rồi sao?”

 

Cô ném câu hỏi trở lại phía Đàm Ngôn Hứa.

 

Đàm Ngôn Hứa hiểu ý cô, khẽ cười một tiếng: “Luật sư Hứa bệnh rồi mà đầu óc vẫn nhanh nhạy quá nhỉ.”

 

“Đương nhiên.” Hứa Yến Nhiên nói, “Em bệnh nên lười động não thôi, chứ không phải là không thể động não.”  

 

Đàm Ngôn Hứa cong môi: “Lát nữa sẽ nói cho em biết.”

 

“Không thể nói bây giờ sao?” Hứa Yến Nhiên rất sốt ruột.

 

Đàm Ngôn Hứa: “Nói luôn trong bếp?”

 

“Có vấn đề gì sao?” Hứa Yến Nhiên hỏi ngược lại, “Trong bếp không được à?”

 

Trong bếp thì đúng là không có gì không được.

 

Đàm Ngôn Hứa vặn nhỏ lửa, để cháo nhừ từ từ cho đến khi đặc sánh lại thì vị sẽ ngon hơn.

 

Làm xong những việc này, anh mới quay đầu nhìn Hứa Yến Nhiên lần nữa: “Không cảm thấy không công bằng sao?”

 

“?” Hứa Yến Nhiên ngẩn ra vài giây mới hiểu ý anh, “Tại sao em lại cảm thấy không công bằng?”

 

Cô cong môi nhìn Đàm Ngôn Hứa, cười nói: “Người thích trước và chủ động trước chưa chắc là người bỏ ra nhiều nhất. Quan trọng hơn là…”

 

“Là gì?”

 

“Em cảm thấy anh sẽ không để em cảm thấy không công bằng.” Hứa Yến Nhiên thành thật nói.

 

Là cô chủ động tấn công Đàm Ngôn Hứa, nhưng điều này không có nghĩa tất cả những lần ở bên nhau sau này đều là cô chủ động. Đàm Ngôn Hứa không phải là người như vậy.

 

Hơn nữa trên chuyện tình cảm không cần phải so đo công bằng hay không công bằng, chỉ cần cả hai cùng thích nhau là đủ.

 

Đàm Ngôn Hứa khẽ cụp mắt, trầm giọng hỏi: “Tự tin vậy sao?”

 

“Đúng vậy.” Hứa Yến Nhiên nháy mắt với anh, “Chẳng lẽ bác sĩ Đàm định để em ấm ức?”

 

Đàm Ngôn Hứa nhìn thẳng vào cô, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, thấp giọng nói: “Sẽ không.”

 

Hứa Yến Nhiên cười: “Em biết mà.”

 

Cô khẽ mấp máy môi: “Vậy bây giờ em có thể nói với mọi người anh là bạn trai của em chưa?”

 

Đàm Ngôn Hứa mỉm cười, ngón tay lướt qua má cô, đè thấp giọng: “Luôn luôn có thể.”

 

Từ rất lâu trước đây đã có thể rồi.

 

Hứa Yến Nhiên bật cười: “Thật sao?”

 

Nghe thấy cô xác nhận với mình, Đàm Ngôn Hứa đáp lời: “Sao vậy?

 

“Nhưng mà.....” Mặt Hứa Yến Nhiên bỗng ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói, “Bạn trai nhà người ta khi xác nhận quan hệ với bạn gái đều sẽ——”

 

Chữ “hôn” còn chưa kịp thốt ra, Đàm Ngôn Hứa dường như có khả năng tiên đoán, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

 

Hơi thở ấm áp đan xen, cánh môi mềm mại chạm vào nhau.

 

Nếu không phải lo lắng Hứa Yến Nhiên còn đang bệnh, hôn sẽ khiến cô khó thở hơn, nụ hôn trong bếp này có lẽ đã không kết thúc nhanh như vậy.

 

“...”

 

Khi tách nhau ra, Hứa Yến Nhiên cảm thấy nhịp tim của mình có chút khác thường.

 

Cô ngẩn người, không nhịn được trêu chọc Đàm Ngôn Hứa: “Bác sĩ Đàm.”

 

Đàm Ngôn Hứa: “Ừm?”

 

Yết hầu anh khẽ chuyển động, bàn tay ấm áp rộng lớn vẫn đặt trên cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve, mơn trớn. Xúc cảm ấm áp từ đầu ngón tay anh khiến cô cảm thấy hơi ngứa, cũng có một loại cảm giác tê dại khó tả lan khắp cơ thể.

 

Hàng mi của Hứa Yến Nhiên khẽ run lên, cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo pha lẫn dục vọng của người trước mắt.

 

Lúc mới bắt đầu theo đuổi Đàm Ngôn Hứa, cô đã biết người này không lạnh lùng cấm dục như vẻ bề ngoài. Chỉ là cô không ngờ anh còn ‘dữ’ hơn cô nghĩ, dục vọng chiếm hữu cũng mạnh mẽ hơn.

 

“Tim em đập nhanh quá.” Lúc này rồi mà Hứa Yến Nhiên vẫn không quên trêu chọc Đàm Ngôn Hứa, “Hình như có hơi bất thường.”

 

Ánh mắt Đàm Ngôn Hứa u ám, đáy mắt như lập lòe ánh lửa: “Anh giúp em đo thử nhé?”

 

Hứa Yến Nhiên: “...Anh có mang theo ống nghe à?”

 

“Không cần.” Đàm Ngôn Hứa khẽ nói, “Không cần ống nghe anh cũng nghe được.”

 

Anh cúi người xuống, áp sát vào vị trí ngực trái của Hứa Yến Nhiên.

 

Qua lớp quần áo mỏng manh, anh có thể nghe rõ ràng tiếng tim cô đập thình thịch.

 

Tư thế này của cả hai quá mập mờ, khiến người ta đỏ mặt tía tai.

 

Hứa Yến Nhiên có chút hối hận vì đã trêu chọc Đàm Ngôn Hứa. Ngay lúc cô đang nghĩ có nên nói gì đó để phá vỡ bầu không khí này không, Đàm Ngôn Hứa đã đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Đúng là hơi nhanh.”

 

Đàm Ngôn Hứa một lần nữa nắm lấy gáy cô, đầu ngón tay khẽ điểm vào vị trí đó: “Luật sư Hứa nên đến bệnh viện khám thử xem sao.”

 

Hứa Yến Nhiên chớp mắt: “Bình thường không?”

 

“Không bình thường.”

 

Hứa Yến Nhiên: “Vậy thì không cần đâu.”

 

Đàm Ngôn Hứa nhướng mày.

 

Hứa Yến Nhiên nhịn cười: “Chẳng phải em có bạn trai là bác sĩ đây rồi sao? Anh chữa cho em là được rồi.”

 

Nghe vậy, Đàm Ngôn Hứa cuối cùng cũng không nhịn được đưa tay búng trán cô: “Luật sư Hứa.”

 

“Hửm?” Hứa Yến Nhiên hỏi.

 

Đàm Ngôn Hứa khẽ nói: “Ra ngoài trước đi.”

 

Hứa Yến Nhiên: “Hả?”

 

Đàm Ngôn Hứa thở dài, thu bàn tay đang đặt trên người cô về: “Em ở đây làm rối loạn tiến độ của anh quá.”

 

Anh muốn tập trung cũng hơi khó.

 

Hứa Yến Nhiên bật cười: “Em còn tưởng bác sĩ Đàm vững như bàn thạch chứ.”

 

“Từ lâu đã không phải rồi.” Đàm Ngôn Hứa nhìn cô đầy ẩn ý, ý tứ vô cùng rõ ràng.

 

Hứa Yến Nhiên nhướng mày: “Từ lâu là từ bao lâu?”

 

“Vài tháng trước.” Đàm Ngôn Hứa trả lời cô.

 

Nhận được câu trả lời mình muốn, Hứa Yến Nhiên hài lòng. Cô quay người bước ra khỏi bếp, để Đàm Ngôn Hứa chuyên tâm nấu cháo.

 

Sau khi ra ngoài, việc đầu tiên Hứa Yến Nhiên làm là mở chiếc điện thoại đang để chế độ im lặng lên, thông báo cho mấy người bạn thân rằng từ hôm nay cô đã có bạn trai rồi.

 

Lâm Vụ là người đầu tiên gửi lời chúc mừng: [Chúc mừng bác sĩ Đàm.]

 

 Hà Gia Vân: [Chúc mừng bác sĩ Đàm.]

 

Lâm Phi Phi: [Chúc mừng bác sĩ Đàm.]

 

Hứa Yến Nhiên không nhịn được cười: [Tớ cũng thấy nên chúc mừng anh ấy, vì đã tìm được một cô bạn gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như tớ.]

 

Hà Gia Vân: [Đồng ý.]

 

Hai người còn lại không hề do dự mà phụ họa.

 

Mọi người đều cho rằng, Đàm Ngôn Hứa và Hứa Yến Nhiên mà yêu nhau thì người được hời là Đàm Ngôn Hứa.

 

Nói chuyện phiếm với ba người bạn một lát, Đàm Ngôn Hứa cũng đã nấu cháo xong.

 

Hứa Yến Nhiên ăn hết cháo rồi mới uống thuốc theo sắp xếp của Đàm Ngôn Hứa.

 

Uống thuốc xong, Đàm Ngôn Hứa nhắc nhở cô: “Buổi tối mà vẫn chưa hạ sốt thì phải đi bệnh viện đấy.”

 

Hứa Yến Nhiên nhìn anh: “Anh đi cùng em chứ?”

 

“Anh đi cùng em.” Đàm Ngôn Hứa nói.

 

Hứa Yến Nhiên: “Vậy thì em đi.”

 

Đàm Ngôn Hứa: “Vậy bây giờ đi luôn nhé?”

 

“Không phải nói là buổi tối sao?” Hứa Yến Nhiên tủi thân nhìn anh.

 

Đàm Ngôn Hứa mỉm cười, nhéo khẽ ngón tay cô: “Ừm, vậy buổi tối.”

 

Không biết có phải bệnh của Hứa Yến Nhiên cũng sợ vào bệnh viện hay không. Sau khi uống thuốc rồi đi ngủ một giấc, cơn sốt của cô đã hạ nhiệt.

 

Đàm Ngôn Hứa không kiên trì bắt cô đi bệnh viện nữa.

 

Cả ngày hôm đó, Đàm Ngôn Hứa đều ở bên Hứa Yến Nhiên để chăm sóc cô.

 

Đến mười giờ tối, Đàm Ngôn Hứa ra ngoài một chuyến.

 

Hứa Yến Nhiên vốn tưởng rằng anh muốn về nhà, không ngờ anh đi rồi lại quay về, còn xách theo một cái túi.

 

Hứa Yến Nhiên ngơ ngác chớp mắt: “Đây là gì vậy?”

 

“Quần áo thay giặt.” Đàm Ngôn Hứa nói với cô, “Tối nay anh có thể ngủ lại đây không?”

 

Hứa Yến Nhiên: “...”

 

Cô ngẩn người vài giây, quay đầu liếc nhìn trong nhà rồi nói, “Nhà em không có phòng dành cho khách, anh...”

 

“Anh ngủ sofa.” Đàm Ngôn Hứa nói.

 

Nghe anh nói vậy, câu “Hay là anh ngủ phòng em đi, liệu anh có thấy nhanh quá không?” của Hứa Yến Nhiên lập tức nghẹn lại không thốt ra được.

 

Cô câm nín ba giây: “...Em không có chăn gối dự phòng.”

 

Đàm Ngôn Hứa bình thản nói: “Anh sẽ tự trải.”

 

Hứa Yến Nhiên nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu: “Ừm.”

 

Cô tự kiểm điểm lại, hình như mình không nên chủ động quá. Hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn họ hẹn hò. Tuy rằng trước kia cũng gần như hẹn hò rồi, nhưng một số việc vẫn nên từ từ tiến triển thì tốt hơn.

 

Mặc dù Hứa Yến Nhiên không để ý.

 

Theo cô thấy, hai người đã tâm đầu ý hợp thì nên nắm bắt cơ hội quấn quýt bên nhau. Hơn nữa cô và Đàm Ngôn Hứa đều rất bận, thời gian nghỉ ngơi cùng nhau thực sự quá ít.

 

Đàm Ngôn Hứa trải chăn xong, hỏi ý kiến Hứa Yến Nhiên rồi mới đi vào phòng tắm tắm rửa.

 

Hứa Yến Nhiên đã tắm rồi.

 

Ngồi trên sofa nghe tiếng nước trong phòng tắm, cô đưa tay xoa xoa tai, cầm điện thoại lên để phân tán sự chú ý.

 

Không lâu sau, Đàm Ngôn Hứa đi ra với khuôn mặt còn ướt đẫm nước.

 

Hứa Yến Nhiên ngẩng đầu nhìn, bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của anh, vẻ mặt cô không được tự nhiên cho lắm.

 

“Sao anh không sấy tóc?” Hứa Yến Nhiên hỏi.

 

Đàm Ngôn Hứa: “Không tìm thấy máy sấy.”

 

Hứa Yến Nhiên: “.....Em để trên bàn trang điểm rồi.”

 

Đợi Đàm Ngôn Hứa sấy tóc xong, ngồi xuống bên cạnh cô, Hứa Yến Nhiên không nhịn được hỏi: “Ngày mai anh phải đi làm sao?”

 

Đàm Ngôn Hứa: “Ừ, em có đến công ty không?”

 

“Có chứ.” Hứa Yến Nhiên tự nhiên dựa vào người anh, “Nghỉ một ngày là đủ rồi.”

 

Đàm Ngôn Hứa không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô.

 

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

 

Một lúc sau, Hứa Yến Nhiên hỏi: “Anh buồn ngủ chưa?”

 

Đàm Ngôn Hứa cười, “Cũng bình thường.”

 

Hứa Yến Nhiên ừ một tiếng, “Nhưng ngày mai anh phải dậy sớm mà?”

 

“Ừm.” Đàm Ngôn Hứa cụp mắt nhìn cô, cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, “Cho nên tối nay chỉ được hôn một chút thôi.”

 

Vừa dứt lời, anh lại hôn lên môi cô lần nữa.

 

Bệnh tình của Hứa Yến Nhiên đã đỡ hơn rất nhiều.

 

Cảm nhận được động tác của Đàm Ngôn Hứa, cô thuận thế đưa tay lên ôm lấy cổ anh.

 

Song tư thế hôn một người nằm một người ngồi như vậy quá mệt.

 

Chỉ một lát sau, Đàm Ngôn Hứa bế Hứa Yến Nhiên lên khỏi sô pha, đặt cô ngồi trong lòng mình, bàn tay thì đỡ lấy gáy cô, dùng sự chiếm hữu mạnh mẽ ép cô ngửa đầu, đón nhận nụ hôn của anh.

 

Anh không còn kiềm chế như lúc ở trong bếp buổi sáng, chỉ dừng lại trên môi cô.

 

Anh nhẹ nhàng mút cắn môi dưới của cô, đầu lưỡi trượt theo khe môi cô vói vào bên trong, quấn lấy đầu lưỡi cô.

 

Đàn ông trong những chuyện này dường như đều có bản năng tự học hỏi.

 

Rõ ràng buổi trưa vẫn còn lóng ngóng, giờ lại thuần thục đến mức khiến Hứa Yến Nhiên không chống đỡ nổi, cô bị anh hôn đến choáng váng, khó thở.

 

“....”

 

Rất lâu sau, Đàm Ngôn Hứa mới buông cô ra.

 

Hứa Yến Nhiên mở mắt nhìn anh, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, dù đã động tình nhưng trên mặt cũng không có gì thay đổi.

 

Chỉ có đôi mắt sâu thẳm kia là trở nên sâu hun hút.

 

Yết hầu nhô lên rõ ràng cũng chuyển động nhanh hơn. Gân xanh trên cổ cũng sẽ nổi lên rõ hơn một chút.

 

Cảnh tượng này quá...khiến người khát khô cả họng.

 

Hứa Yến Nhiên vốn dĩ đã không có sức chống cự với Đàm Ngôn Hứa, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh, cô không nhịn được tiến tới hôn lên yết hầu của anh.

 

Vừa mới chạm môi vào, cô đã cảm nhận được Đàm Ngôn Hứa khẽ rên lên một tiếng.

 

Sau đó anh lại lần nữa cúi đầu chặn môi cô, không cho cô lộn xộn.

 

Buổi tối hôm đó trôi qua trong kích thích.

 

Nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, Đàm Ngôn Hứa kịp thời dừng lại.

 

Hai người ôm nhau để bình ổn lại hô hấp và tiếng tim đập.

 

Rất lâu sau, Đàm Ngôn Hứa mới hỏi: “Đi ngủ nhé?”

 

 “Ừm.” Hứa Yến Nhiên khẽ chớp mắt, “Anh...ngủ cùng em chứ?”

 

Đàm Ngôn Hứa cảm thấy sự xuất hiện của Hứa Yến Nhiên là để khảo nghiệm ý chí của anh. Nhưng khi đối diện với đôi mắt ướt át của cô, anh không nói được lời từ chối: “Được.”

 

Anh dỗ cô ngủ trước rồi sẽ ra ngoài.

 

Hai người cùng nhau vào phòng.

 

Hứa Yến Nhiên tự giác nhường ra vị trí bên cạnh.

 

Đàm Ngôn Hứa bất lực cười: “Luật sư Hứa.”

 

“Sao?”

 

Đàm Ngôn Hứa: “Em cố ý à?”

 

“Đâu có.” Hứa Yến Nhiên nói, “Em lo bác sĩ Đàm mệt.”

 

Cô bổ sung, “Bác sĩ Đàm ngày mai còn phải đi làm, nghỉ ngơi không tốt là em mang tội đấy.”

 

 Đàm Ngôn Hứa không nói lại được cô, chỉ có thể nằm xuống theo cô.

 

Tối nay Hứa Yến Nhiên cũng khá là ngoan ngoãn.

 

Không ngoan ngoãn cũng không có cách nào, Đàm Ngôn Hứa sẽ không để cô làm loạn.

 

Sau khi chính thức hẹn hò với Đàm Ngôn Hứa, Hứa Yến Nhiên trải qua những ngày tháng vô cùng vui vẻ. Tuy rằng cả hai đều rất bận, thời gian thực sự ở bên nhau cũng ít ỏi, nhưng cô vẫn cảm thấy thỏa mãn.

 

Ở bên Đàm Ngôn Hứa rồi Hứa Yến Nhiên mới biết, thực chất anh là một người có tính chiếm hữu và kiểm soát khá mạnh. Vừa hay cô lại thích anh như vậy.

 

Cô thích cái cách trong mắt trong tim Đàm Ngôn Hứa chỉ có cô, càng thích dáng vẻ anh rung động vì cô. Đương nhiên, điều cô thích nhất vẫn là ham muốn và khát khao mà anh nảy sinh vì cô.

 

Hôm nay, Đàm Ngôn Hứa được nghỉ.

 

Anh đến công ty luật đón Hứa Yến Nhiên tan làm.

 

Vừa đến trước cửa, lễ tân đã cười chào anh: “Bác sĩ Đàm đến rồi ạ.”

 

Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu.

 

“Luật sư Hứa vẫn còn bận, anh cứ vào thẳng văn phòng của cô ấy đi.”

 

Đàm Ngôn Hứa cảm ơn, quen đường gõ cửa văn phòng Hứa Yến Nhiên.

 

Nghe thấy tiếng đáp lời, anh đẩy cửa bước vào.

 

Thấy anh xuất hiện, Hứa Yến Nhiên ngạc nhiên nhìn đồng hồ: “Sao hôm nay anh đến sớm vậy?”

 

Còn tận hơn hai tiếng nữa cô mới tan làm mà.

 

Đàm Ngôn Hứa ừ một tiếng, đi về phía cô: “Ở nhà chán quá.”

 

 “?”

 

Hứa Yến Nhiên bật cười, không nhịn được hỏi: “Không có em nên ở nhà chán à?”

 

Đàm Ngôn Hứa thản nhiên thừa nhận: “Ừm.”

 

“Thấy nhớ em đúng không?” Hứa Yến Nhiên cố ý trêu anh.

 

Đàm Ngôn Hứa đưa tay khẽ nhéo vành tai cô: “Ừm.”

 

Tối qua anh trực nên hôm nay ở nhà ngủ. Vừa thức dậy là đến tìm Hứa Yến Nhiên.

 

Nghe cô hỏi vậy, Đàm Ngôn Hứa im lặng giây lát rồi nói: “Anh vừa mơ một giấc mơ.”

 

Hứa Yến Nhiên chớp mắt.

 

“Mơ thấy em.” Đàm Ngôn Hứa cúi đầu, nghiêng người hôn cô một cái.

 

Cho nên, anh lập tức đến tìm cô.

 

Hứa Yến Nhiên nhịn cười: “Giấc mơ đẹp không?”

 

Đàm Ngôn Hứa: “Đẹp.”

 

Hứa Yến Nhiên nhướng mày: “Đẹp thế nào?”

 

Đàm Ngôn Hứa: “Sau này anh sẽ nói cho em biết.”

 

Hai chữ “sau này” này nghe thật tuyệt vời, khiến người ta mong chờ.

 

Hứa Yến Nhiên đồng ý, nhẹ nhàng móc ngón tay anh, cười rạng rỡ nói: “Bác sĩ Đàm nói lời phải giữ lời đấy.”

 

Đàm Ngôn Hứa ừm khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Năm sau vào thời điểm này sẽ nói cho em biết.”

 

Hứa Yến Nhiên nhướng mày, cùng anh hẹn ước: “Được thôi.”

 

-----

 

Lời của tác giả Thời Tinh Thảo:

 

Câu chuyện của bác sĩ Đàm và luật sư Hứa đến đây là kết thúc rồi ^^

 

Thật ra khi viết về hai người họ tôi vẫn còn nhiều điều muốn viết, trước đó còn có một cốt truyện liên kết đã lên ý tưởng nhưng chưa viết được, mà bây giờ thêm vào thì khá khiên cưỡng, nên đợi sau này có thời gian tôi sẽ đăng lên như một ngoại truyện phúc lợi nhé ~

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương