Nuôi Dưỡng Búp Bê
Chương 104: Hệ thống: Kế hoạch

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Editor: Mây

 

Beta: YYone

 

---

 

Sáng hôm sau khi Thẩm Du Hi tỉnh giấc, người ngủ bên cạnh anh đã đi đâu mất. Anh ngồi dậy, mái tóc vàng rũ xuống bả vai. Thẩm Du Hi khẽ cụp mi mắt, ngón tay lướt qua tấm ga giường bên trái.

 

Vẫn còn ấm.

 

Nghĩa là Thích Triêu chỉ vừa mới rời đi.

 

Sáng ngủ dậy không thấy người đàn ông dịu dàng bên mình tối qua, Thẩm Du Hi có chút bực mình.

 

Trong mắt một người cố chấp và u ám như Thẩm Du Hi, nếu hai người đã ở bên nhau thì từ đầu đến chân, từng phần trên cơ thể Thích Triêu đều phải thuộc về anh. Dù có rời khỏi tầm mắt anh thì hắn cũng phải báo trước với anh một tiếng.

 

Ngón tay Thẩm Du Hi siết chặt lấy tấm ga giường trắng muốt rồi nhanh chóng buông ra, trên ga giường chỉ còn lại vài nếp nhăn mơ hồ.

 

Thẩm Du Hi giấu cảm xúc thật vào sâu trong lòng, rút tay lại, đứng dậy chuẩn bị xuống lầu tìm Thích Triêu. Ánh mắt anh vô tình lướt qua bậu cửa sổ, nhìn thấy thứ đặt trên đó, bước chân anh chợt khựng lại.

 

Có lẽ vì lo ánh nắng chói chang sẽ đánh thức người trên giường nên rèm cửa trong phòng không được kéo ra hoàn toàn mà chỉ để hở một khe nhỏ. Xuyên qua khe cửa, ánh nắng chiếu lên cành hoa pha lê, nhụy hoa lấp lánh như kim cương dưới ánh sáng trong veo, đẹp đến nao lòng.

 

Những cánh hoa kiều diễm còn đọng vài giọt sương long lanh, chắc hẳn ban sáng Thích Triêu vừa hái về.

 

Thẩm Du Hi đứng bên giường ngắm nhìn cành hoa pha lê ấy. Anh chậm rãi bước tới, cúi đầu đưa tay nhẹ nhàng vuốt cánh hoa. Khóe môi anh khẽ cong lên một vòng cung nhỏ, dường như cảm giác buồn bực khi tỉnh dậy ban nãy cũng đã tan đi đôi chút.

 

Trong bếp, Thích Triêu bảo A Cốt và Hướng Nguyệt nhặt rau. Hai búp bê đều ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả đứa nghịch ngợm nhất là A Cốt cũng nghiêm túc làm việc. Tuy trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm gì đó nhưng lúc bắt tay vào làm, cậu lại vô cùng tích cực.

 

"Hai đứa dậy sớm quá nhỉ." Thích Triêu nói.

 

"Tụi con muốn giúp baba mà, đúng không Hướng Nguyệt?" A Cốt dùng khuỷu tay huých Hướng Nguyệt bên cạnh, vừa nháy mắt vừa nói.

 

Hướng Nguyệt liếc A Cốt một cái rồi gật đầu, không phủ nhận. Cậu cảm thấy A Cốt là một búp bê sáng nắng chiều mưa. Rõ ràng tối qua còn giận cậu vậy mà chỉ mới có vài tiếng trôi qua đã chủ động bắt chuyện làm hòa, trông cứ như mắc chứng hay quên.

 

Thích Triêu nhìn lướt qua hai đứa, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

 

Tối qua, Hướng Nguyệt và A Cốt gần như thức trắng đêm. Lúc hắn gõ cửa hỏi thăm, hình như cả hai còn đang cãi nhau. Thấy thế, Thích Triêu liền bảo hai búp bê sáng mai dậy sớm giúp mình.

 

Giờ nhìn lại, có vẻ mâu thuẫn đã được giải quyết?

 

Thích Triêu trầm ngâm nhìn A Cốt đang cầm mớ rau vung vẩy rồi lon ton chạy đến bên Hướng Nguyệt. Quan sát một lúc lâu, hắn đi đến kết luận.

 

A Cốt là một búp bê vô tâm vô tính, mồm miệng lanh lợi. Ngược lại, Hướng Nguyệt là một đứa trầm ổn và nghiêm túc. Nếu hai búp bê tính cách trái ngược nhau làm bạn, chắc chắn thỉnh thoảng sẽ nảy sinh mâu thuẫn, cần thời gian để hòa hợp.

 

Đáy mắt Thích Triêu ánh lên ý cười.

 

Trong mắt hắn, búp bê cũng giống như trẻ con loài người, đều trưởng thành sau những lần vấp ngã, tình bạn khắn khít hơn qua những trận cãi vã ầm ĩ. Xem ra hắn không cần phải can thiệp quá nhiều.

 

"Hôm nay hai đứa muốn khắc đá năng lượng thành hình gì?" Thích Triêu lên tiếng hỏi.

 

"Gì cũng được ạ."

 

Hướng Nguyệt ngẩng đầu đáp.

 

A Cốt nhìn Hướng Nguyệt, cười tít mắt nói: "A Cốt không kén chọn đâu."

 

Trong số những người A Cốt từng gặp, Thích Triêu là người duy nhất điêu khắc đồ ăn cho búp bê. Dường như người này chưa bao giờ nhận ra rằng việc khắc đá năng lượng chẳng có mấy ý nghĩa thực tế với họ.

 

Nhưng không thể phủ nhận, từ khi Thích Triêu đến biệt thự, A Cốt luôn mong chờ muốn biết hôm nay đá năng lượng sẽ là hình gì.

 

"Được rồi, ra ngoài chơi đi."

 

Thích Triêu cười cười.

 

Đuôi Hướng Nguyệt khẽ đung đưa, do dự giữa việc ở lại với baba và nghe lời baba, cuối cùng quay sang nhìn A Cốt như nghĩ đến chuyện gì, cậu gật đầu đồng ý.

 

A Cốt nhận ra ánh mắt của cậu, đoán rằng đối phương có điều muốn nói liền vui vẻ đáp một tiếng rồi chạy theo.

 

Thích Triêu nhìn theo bóng lưng của cả hai, cúi đầu bật cười. Hướng Nguyệt là búp bê do hắn tạo ra, ban nãy hắn cũng để ý thấy động tác nhỏ của Hướng Nguyệt song lại không hề có ý định dò hỏi.

 

Búp bê cũng nên có cuộc sống của riêng mình.

 

Thích Triêu không muốn sinh hoạt tụi nhỏ luôn phải vây quanh hắn, chúng là những cá thể tự do.

 

Một lát sau, Thẩm Du Hi bước vào bếp, giọng điệu có phần thắc mắc: "Hướng Nguyệt và A Cốt đang làm gì ngoài kia vậy?"

 

"Em cũng không biết." Thích Triêu cười đáp. Hắn ngẩng đầu lên, chạm mắt với Thẩm Du Hi, Thích Triêu bỗng im lặng, cảm thấy hơi hồi hộp. Vài giây sau, hắn mới nói tiếp, giọng có chút khàn khàn: "Anh Thẩm, cơ thể anh thế nào rồi?"

 

"Anh không sao."

 

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Du Hi khẽ cong lên. Thấy Thích Triêu thầm thở phào nhẹ nhõm, anh bước đến bên cạnh đối phương, dịu dàng nói: "Anh đã thấy hoa cánh pha lê em hái rồi, đẹp lắm."

 

Hai người đứng rất gần. Nghe giọng nói đượm ý cười của Thẩm Du Hi, tâm trạng Thích Triêu dần trở lại bình thường. Hắn ừ một tiếng, khóe môi cong lên.

 

"Là do hoa anh trồng vốn đã đẹp sẵn."

 

Trong phòng khách, A Cốt và Hướng Nguyệt ngồi đối diện nhau, cảnh tượng trông có vẻ khá nghiêm túc. Đây là lần đầu A Cốt gặp tình huống này, cậu cảm thấy hơi lạ lẫm.

 

"Em muốn nói gì với A Cốt?"

 

Đôi mắt xanh biếc của A Cốt cong lên, nói bằng giọng điệu thân thiết. Cậu vẫn nhớ Hướng Nguyệt từng đá mình, cũng nhớ Hướng Nguyệt không ưa mình.

 

Giờ cậu vẫn đang giận nhưng A Cốt biết, ngoài Thích Triêu ra, cậu có giận đến mấy cũng chẳng ai quan tâm.

 

Vì thế mỗi lần cáu kỉnh, A Cốt chỉ giận hờn một lúc rồi sẽ vờ như không có chuyện gì xảy ra. Đó là lý do ngày nào cậu cũng vui vẻ.

 

"Anh còn định làm hại baba không?"

 

Hướng Nguyệt đột nhiên hỏi.

 

Ý cười trong mắt A Cốt nhạt đi nhiều, đôi mắt thoáng hiện vẻ không vui. Rõ ràng sự nghi ngờ này khiến cậu khó chịu. Nhưng ngẫm lại, Hướng Nguyệt nghi ngờ cũng không sai, ngay cả A Cốt cũng biết mình chẳng phải thứ tốt lành gì.

 

"Sao lại hỏi vậy?"

 

A Cốt không trả lời mà cười hì hì hỏi ngược lại: "Sao A Cốt dám làm hại baba chứ?"

 

Hướng Nguyệt nhìn A Cốt như muốn xuyên qua vẻ mặt cười cợt để nhìn thấu suy nghĩ thật sự trong lòng cậu ta.

 

"Baba rất thích anh." Hướng Nguyệt bình thản nói: "Nếu anh dám làm baba buồn thì em sẽ khiến anh biến mất."

 

A Cốt định mở miệng trêu thêm vài câu nhưng nhìn vào mắt Hướng Nguyệt, lời nói sắp thốt ra bỗng nghẹn lại trong cổ họng.

 

Cậu có thể nhận ra nếu mình đánh trống lảng, Hướng Nguyệt sẽ lập tức xông lên dạy dỗ mình. Vẻ mặt A Cốt có chút gượng gạo, môi mấp máy: "Không đâu. A Cốt cũng rất thích baba, anh sẽ không làm hại baba nữa đâu."

 

Nói xong, A Cốt khẽ hất cằm, trở lại vẻ vô tư lự như cũ: "Giờ tin A Cốt chưa?"

 

"Ừ."

 

A Cốt tưởng Hướng Nguyệt sẽ bám lấy chuyện này không buông, giờ thấy cậu gật đầu dễ dàng như thế, A Cốt ngẩn người.

 

Trên thực tế, Hướng Nguyệt không cần biết lời hứa của A Cốt là thật hay giả, cậu chỉ cần một cam kết từ A Cốt mà thôi. Nếu đối phương nuốt lời, ra tay làm hại baba, cậu sẽ thẳng tay xử lý A Cốt.

 

Hướng Nguyệt biết baba rất thích A Cốt, cậu cũng nhận ra A Cốt không vô tâm như vẻ ngoài. Song những điều đó không quan trọng.

 

Điều quan trọng nhất là baba sẽ không buồn lòng vì A Cốt.

 

A Cốt không biết chuyện này. Bỗng dưng được người ta tin tưởng như thế, cậu cảm thấy khá thú vị, không khỏi nhìn Hướng Nguyệt bằng con mắt có gắn filter.

 

Hướng Nguyệt tốt quá.

 

Một búp bê thông minh thế này rất hợp làm bạn với A Cốt, cậu ấy khác hẳn với đám búp bê ngốc nghếch trên kia.

 

A Cốt cười toe toét nhớ lại đánh giá của Thích Triêu về quan hệ giữa hai đứa tối qua.

 

Hướng Nguyệt nhíu mày nhìn biểu cảm của A Cốt. Đúng lúc cậu định hỏi rõ, bỗng có vài búp bê từ trên lầu đi xuống.

 

Li Bạch, Lan Lạc, Huyền Giám và Sương Giám – bốn búp bê này đều không ưa A Cốt. Thấy A Cốt và Hướng Nguyệt đứng chung, mặt cả đám đều hiện lên vẻ kỳ lạ.

 

"Hai người chuẩn bị đánh nhau à?"

 

Lan Lạc có chút phấn khích, cậu nở nụ cười rạng rỡ, mong ngóng hai búp bê đáng ghét này lao vào choảng nhau.

 

Li Bạch, Huyền Giám và Sương Giám đều đã lên kế hoạch đánh A Cốt một trận từ lâu song vì nhiều lý do, cả bọn vẫn chưa tìm được thời cơ để ra tay.

 

"Nếu là quyết đấu thì tính cả Li Bạch nữa."

 

Li Bạch nhe răng nói với Hướng Nguyệt. Trước mặt Hướng Nguyệt, cậu luôn ra dáng anh lớn, dù phần lớn thời gian Li Bạch chỉ là một anh trai ngốc nghếch vô dụng.

 

Huyền Giám và Sương Giám biết năng lực của mình không thiên về tấn công nhưng từ khi được Thích Triêu chế tạo, cả hai đều cảm nhận được cơ thể mình đã mạnh hơn trước rất nhiều.

 

Chúng nắm tay nhau, đồng thanh nói:

 

"Sương Giám cũng muốn quyết đấu."

 

"Huyền Giám cũng muốn quyết đấu."

 

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, có thêm ba búp bê sẵn sàng đánh A Cốt.

 

Nhưng đáng tiếc, A Cốt chỉ làm mặt quỷ cười hì hì: "Giờ A Cốt không quyết đấu với mấy người đâu. A Cốt đang bàn chuyện quan trọng với bạn tốt Hướng Nguyệt."

 

Hướng Nguyệt bị gán mác "bạn tốt" bất ngờ liếc A Cốt một cái. Thấy đối phương cười rạng rỡ, cậu suy nghĩ một lúc nhưng không phủ nhận.

 

Cậu biết làm bạn với A Cốt sẽ khiến baba vui vẻ.

 

Sự im lặng của Hướng Nguyệt trong mắt bốn búp bê rõ ràng là thừa nhận.

 

Bốn đứa nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi A Cốt: "Bao giờ thì mới quyết đấu được?"

 

Hiển nhiên với Lan Lạc, Li Bạch, Huyền Giám và Sương Giám, quan hệ giữa Hướng Nguyệt và A Cốt không quan trọng. Quan trọng là khi nào chúng mới được đánh A Cốt để trả thù cho baba.

 

Được Hướng Nguyệt chứng nhận bạn tốt, ban đầu A Cốt thấy hơi bất ngờ song sau đó nụ cười trên mặt cậu càng thêm rạng rỡ.

 

Nghe bốn búp bê kia dò hỏi, cậu hiếm hoi nghiêm túc đáp: "Đợi ăn sáng xong đi. Ăn xong A Cốt có sức, A Cốt sẽ chơi với mấy người."

 

"Không phải chơi, là quyết đấu mới đúng."

 

Li Bạch sửa lại.

 

A Cốt nghe vậy thì gật đầu qua quýt. Cậu biết chỉ cần có Thích Triêu ở đây, mấy búp bê này sẽ không giết mình. Nếu đã không chết thì có khác gì đang chơi đùa đâu?

 

Lan Lạc nhìn bộ dạng A Cốt là biết ngay cậu ta nghĩ gì, cậu mím môi, quyết định lát nữa sẽ ra tay mạnh hơn chút.

 

Nghe tiếng động nhỏ vang lên từ bếp, mấy búp bê đồng loạt đứng dậy.

 

Thích Triêu và Thẩm Du Hi bước ra, thấy mấy búp bê trong nhà chạy đến vây quanh mình như mọi khi.

 

"Tự bưng đĩa của mình ra đi." Thích Triêu cúi đầu cười nói.

 

Nhà đông con, Thích Triêu bắt đầu rèn chúng thói quen chủ động làm việc.

 

A Cốt thấy Thích Triêu cầm một chiếc đĩa quen thuộc trong tay, hiển nhiên đối phương đang bưng đĩa giúp cha.

 

Không cần nhìn, A Cốt cũng đoán được lúc này cha đang thỏa mãn đến mức nào. Người keo kiệt như cha thích nhất là cảm giác độc chiếm.

 

Lúc ăn sáng, động tác của Thích Triêu và Thẩm Du Hi vẫn như mọi ngày nhưng ngay cả nhóc Li Bạch chậm chạp nhất cũng nhận ra có gì đó không đúng.

 

Thực ra thì cũng không hẳn là bất thường.

 

Li Bạch chỉ cảm thấy dường như hôm nay baba và cha nuôi thân thiết hơn mọi ngày. Trước đây, baba sẽ không bao giờ dùng đũa riêng của mình gắp thức ăn cho cha nuôi. Nhưng hôm nay, từ múc cháo đến gắp rau, baba đều chủ động đến kỳ lạ, cứ như thể cha nuôi là một bệnh nhân cần chăm sóc.

 

Mà cha nuôi thì vẫn luôn tươi cười, chẳng từ chối lần nào.

 

Thân là một trong những búp bê biết được sự thật, Mạc Tư cụp mi mắt, hiểu rằng cha không định giấu giếm quan hệ của hai người họ nữa.

 

Thích Triêu vừa đặt thìa xuống đã nhận thấy mấy búp bê trên bàn đều nhìn về phía này. Hắn quay sang anh Thẩm, định nói với bọn nhỏ biết quan hệ của hai người. Cơ mà nếu nói bây giờ, e là chúng chẳng còn tâm trí ăn nốt đá năng lượng trong đĩa.

 

"Ăn sáng trước đi đã." Thích Triêu quyết định đợi cả nhà ăn xong rồi mới bắt đầu.

 

Li Bạch, Lan Lạc và mấy đứa khác nghe vậy liền biết Thích Triêu có chuyện muốn nói, cả đám ăn nhanh hơn hẳn.

 

"Mấy đứa ăn từ từ thôi." Thích Triêu thấy dáng vẻ ngấu nghiến của tụi nhỏ thì dứt khoát kể vài chuyện xưa mình biết. Li Bạch và Lan Lạc bị cuốn theo, tốc độ ăn cũng dần chậm lại.

 

Mấy búp bê khác không hứng thú với chuyện xưa nhưng cũng hiểu ý Thích Triêu. Thỉnh thoảng, A Cốt và Li Bạch còn chen vào vài câu, làm không khí trên bàn ăn càng thêm sôi nổi.

 

Đây là cảnh tượng chưa từng có trong biệt thự.

 

Thẩm Du Hi nghiêng đầu nhìn nụ cười trên mặt Thích Triêu. Mái tóc vàng mảnh trượt từ tai xuống vai, đôi mắt đào hoa thoáng chút ý cười. Lúc này, anh như bị kéo xuống nhân gian, đôi mày và ánh mắt đều mang vẻ lười biếng thoải mái.

 

Khi hệ thống từ thế giới chính qua đây, nó chứng kiến cảnh cả gia đình quây quần ăn cơm, hai người lớn – một người luyên thuyên kể mấy câu chuyện nhảm nhí không biết nghe từ đâu ra, người kia dịu dàng nhìn đối phương, ánh mắt hiện lên vẻ cưng chiều.

 

Wow, thật là một gia đình hạnh phúc.

 

Hệ thống nghĩ, nếu không phải vừa xác nhận lại với cấp trên rằng kế hoạch của phản diện vẫn đang tiến hành thuận lợi, nó còn tưởng phản diện và lũ búp bê nhà anh ta đã rửa tay gác kiếm rồi đấy.

 

---

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương