Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Trình Chính, nghe nói cậu mới kết hôn. Quen biết nhiều năm như vậy cũng không có gì để tặng…”

Người đàn ông cười đầy ác ý, không có ý tốt đánh giá tôi: “Nếu cậu không được, anh em có thể động phòng hộ.”

Tôi cũng cười: “Sao? Anh muốn chui gầm giường nghe trộm à? Góc phòng có cái lồ ng chó, thích hợp với anh đấy.”

Tôi khinh thường liếc nhìn anh ta: “Chẳng qua như anh ấy mà, chúng tôi không muốn nuôi. Có câu chó không sủa sẽ cắn người, anh sủa lắm vậy, chắc là loại tốt mã giẻ cùi. Đúng là đồ phế vật cùi bắp làm chó cũng không đủ tiêu chuẩn.”

Người đàn ông bị tôi làm cho tức tới đỏ mặt: “Cô, cô, cô...”

Tôi dứt khoát ngắt lời anh ta: “Các vị, tạm thời đừng dùng toilet.”

Giọng tôi không lớn, cũng chỉ hấp dẫn vài người gần đó chú ý.

Tôi quay đầu nhìn về phía người đàn ông, cười nhạo một tiếng: “Bởi vì trong miệng quý ngài đây có chứa bồn cầu rồi, chứ không sao có thể thối vậy được?”

Người đàn ông lập tức giậm chân: “Sao cô thô t ục vậy chứ?!”

Tôi thản nhiên: “Thế này đã rất văn vẻ rồi. Còn lời khó nghe hơn đấy, anh muốn nghe không?”

Tôi khiến người đàn ông kia tức tới bỏ đi, Trình Chính ngồi ở trên xe lăn khẽ cảm ơn tôi.

Tôi vừa thấy dáng vẻ yếu đuối này của anh thì sinh lòng trìu mến, vội an ủi anh:

“Yên tâm, về sau tôi sẽ che chở cho anh.”

Trình Chính cũng cười, giọng nói ôn hòa:

“Vậy cảm ơn em, bà xã.”

Tôi bị từ “bà xã” của Trình Chính làm cho đỏ bừng cả mặt.

Nói ra thì chuyện kết hôn với Trình Chính cực kỳ vớ vẩn.

Đó vốn là một kỳ nghỉ hè cực kỳ bình thường, tôi nghỉ về nhà giặt đống quần áo của mình.

Vừa về, tôi không kịp đọc thông báo của trưởng thôn, vì thế vào đúng lúc cuối, máy giặt mất điện.

Tôi đành phải hùng hục lôi quần áo đầy bọt xà phòng ra, ngồi trong sân giặt đầy một chậu to.

Ngay vào lúc này, tôi nghe được một giọng nói xa lạ.

“Mấy đứa bé trong thôn này, cả đời cũng không ra khỏi được đây.”

“Con gái càng là một chữ cũng không biết, chỉ có thể kết hôn sinh con sớm, hầu hạ cả gia đình.”

“Ví dụ như cô gái trước mắt đây, tuổi không lớn, vừa gầy vừa yếu vừa phải giặt quần áo cho cả nhà chồng.”

“Cho họ nhìn thấy thế giới mà họ chưa bao giờ được thấy, đưa hơi ấm cho bọn họ, đây là ý nghĩa tồn tại của livestream chúng tôi.”

Không ra khỏi thôn?

Không biết chữ?

Giặt quần áo cho cả nhà?

Trên đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, tự động phối cho mình cái emoji “Tôi á”.

Đối phương giơ di động, vừa quay vừa livestream, bên cạnh có một người đi theo, đeo ba lô và cầm tấm hắt sáng, thỉnh thoảng hùa theo vài câu.

Thật sự là cho một bức ảnh mở đầu, còn lại toàn bốc phét ra đấy hả?

Tôi nghe anh ta càng nói càng thái quá, thậm chí bắt đầu nhận quà tặng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, xách theo gậy giặt quần áo xông ra ngoài.

“Con mẹ mày #**!”

Một tiếng gầm lên, streamer ngây ra, người trong phòng live cũng ngây ra.

Tiếp đó, tôi trình diễn cảnh mắng chửi người thô t ục quy mô lớn.

Suốt hai tiếng, mắng chửi không trùng câu nào.

Cuối cùng còn xách streamer và trợ lý trong trạng thái sụp đổ xem bằng cấp và chứng chỉ tốt nghiệp của tôi.

Vốn dĩ tôi còn chưa chửi xong, chỉ tiếc vì quá nhiều từ thô t ục mà bị cấm live luôn.

Loại livestream lợi dụng chiêu trò để câu view thế này, cấm cũng xứng đáng.

Tôi thở hắt ra một hơi rồi về nhà. Không ngờ, tôi nổi tiếng.

Có người cắt đoạn này ra, phong tôi là “Sinh viên miệng cứng top 1”.

Thậm chí phía dưới còn có một loạt người thuê tôi mắng chửi.

Tôi không để ý, nhưng mấy ngày sau, tôi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Đối phương lời ít mà ý nhiều:

“Mười triệu tệ, gả cho con trai tôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương