Lời Hồi Đáp Của Keanu Reeves - Thanh Minh Cốc Vũ
-
Chương 73: Thật sự đã hồi âm rồi (Hoàn chính văn)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Triệu Thanh Các đặt tay lên cổ cậu, không dùng lực, chỉ chậm rãi vuốt v3, đôi môi lạnh lẽo hôn lên sau gáy cậu, thì thầm: “Keats.”
Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu Trần Vãn, toàn thân run rẩy.
Tối nay Triệu Thanh Các ra tay tàn nhẫn hơn hẳn, từng cái vuốt v3, từng nụ hôn đều mang theo ý vị trừng phạt.
Trái tim Trần Vãn bị treo cao rồi lại nhẹ nhàng buông xuống, hết lần này đến lần khác, khiến cậu khát khao ôm ấp, hôn môi và được vỗ về.
Triệu Thanh Các thỉnh thoảng cho cậu một chút, nhưng chưa bao giờ cho đủ, để cảm giác và linh hồn cậu lơ lửng giữa tầng thứ bảy mươi hai, không thể lên cũng chẳng thể xuống.
“Triệu Thanh Các, xin anh…”
Có lẽ Trần Vãn đã khóc, nhưng Triệu Thanh Các vẫn vô cảm gọi cậu một lần nữa: “Keats.”
Giọng nói trầm thấp, như một lời nhắc nhở và cảnh cáo, cũng như một sự dịu dàng băng giá, vang lên đến mức màng nhĩ Trần Vãn run lên.
Sau đó, Triệu Thanh Các không nói gì nữa, mặc cho Trần Vãn cầu cứu thế nào, anh chỉ như một con sói im lặng không bao giờ dừng lại.
Khi Trần Vãn gần như mất hết ý thức, một tia sáng lóe lên trong đầu cậu, cậu dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy tay Triệu Thanh Các, yếu ớt nói: “Em… em đã từ chối anh ta.”
Động tác của Triệu Thanh Các lập tức dừng lại.
Trần Vãn được cứu rồi, cậu không biết Triệu Thanh Các làm sao biết được, nhưng chỉ cần anh muốn, không gì là anh không thể biết.
Cậu chớp lấy cơ hội duy nhất này để giải thích: “Quà cũng trả lại rồi… không, không nhận.”
Vị danh lưu địa phương kia sau khi bị Trần Vãn khéo léo từ chối lời mời đến buổi hòa nhạc, trước khi rời đi vẫn tặng một bộ trang sức đắt tiền. Trần Vãn không nhận, nhưng cũng không muốn đắc tội người ta nên đã tặng lại một hộp trà, với tư cách chủ nhà, nói rằng đây là đặc sản quê hương, hoan nghênh anh ta đến Trung Quốc chơi.
Triệu Thanh Các nhìn xuống chiếc cổ đỏ bừng của cậu, ánh mắt bình thản, nhẹ giọng nói: “Không biết em đang nói gì.”
“…” Trần Vãn thở d ốc, lồ ng ngực phập phồng.
Triệu Thanh Các nghiêng đầu, chạm nhẹ lên mặt cậu: “Em muốn làm gì cũng được, tôi sẽ không can thiệp.”
Trần Vãn dùng chút sức lực cuối cùng, nắm lấy ngón tay anh, lắc lắc, nói: “Anh có thể can thiệp, muốn thế nào cũng được.”
Triệu Thanh Các nhìn cậu, khóe môi hơi cong, nhưng không nói gì.
Trần Vãn nói tiếp: “Về phòng đi, giúp em mở ngăn kéo thứ hai của tủ sách.”
Triệu Thanh Các nhìn cậu một lúc, sau đó bế cậu lên, đặt lên giường, quấn trong chăn rồi mở ngăn kéo thứ hai, lấy ra một phong thư và một cái hộp.
Cuối cùng Trần Vãn cũng lấy lại một hơi thở, nhưng giọng vẫn nhỏ: “Bức thư này vốn dĩ định đưa anh từ lâu rồi, sau đó vì chuyện nhà họ Trần mà chưa kịp gửi.”
Cậu tựa vào đầu giường, ánh mắt dịu dàng nhìn anh: “Anh mở ra xem đi, được không?”
Triệu Thanh Các làm theo, cúi đầu đọc thư, không lộ chút cảm xúc nào.
“Chuyện trước đây, nếu anh muốn biết thì đọc cái này, không cần hỏi Trác Trí Hiên. Còn chuyện sau này, nếu anh muốn biết thì có thể hỏi em.”
Trần Vãn nắm lấy tay anh: “Còn cái vòng tay đồng bộ này nữa, mật mã là sinh nhật anh.”
Cậu đã thiết lập quyền hạn cao nhất: định vị, hình ảnh, âm thanh, thậm chí cả nhịp tim đều có thể được đồng bộ theo thời gian thực, gần như giám sát hoàn toàn.
“Không phải vì anh tặng em quỹ từ thiện và người máy nên em mới tặng anh cái này đâu,” Mà là từ khi biết chuyện Bozhu, cậu đã âm thầm tính toán từ lâu, nhưng Trần Vãn lại nói: “Nhưng anh có thể coi nó là quà đáp lễ của em.”
Nếu d*c vọng kiểm soát của Triệu Thanh Các không thể lấp đầy, thì Trần Vãn sẽ lấy thân nuôi hổ.
Triệu Thanh Các trầm mặc nhìn cậu một lúc, chậm rãi nói: “Không cần phải như vậy.”
Trần Vãn nghiêng đầu, không còn sức lực, ánh mắt bao dung, cười nói: “Cần chứ.”
“Không thể thực sự biến thành một chú chó nhỏ để bầu bạn với anh, vậy một chú chó kỹ thuật số có được không?”
Triệu Thanh Các nhìn cậu, không nói gì.
Trần Vãn liền tiếp lời: “Anh Triệu, tạm chấp nhận nhé?”
Ngón tay Triệu Thanh Các khẽ động, bình tĩnh nhìn cậu, dường như rất bất đắc dĩ mà nói: “Tùy em.” Nhưng động tác lại vô cùng phối hợp, cầm điện thoại lên nhập lệnh giám sát.
Dáng vẻ anh nghiên cứu chiếc vòng tay chẳng khác gì bộ dạng Trần Vãn hôm trước khi nghịch mô hình robot.
“…” Trần Vãn buồn cười, gọi: “Ừm, Triệu Thanh Các.”
“Mặc dù em biết có thể khá thú vị, nhưng bây giờ em muốn tắm một chút, vừa rồi anh thật sự quá hung dữ.”
Triệu Thanh Các bèn đeo vòng vào cổ tay cậu, bế cậu lên, bước vào phòng tắm, cùng nhau ngâm mình trong bồn.
Anh ôm Trần Vãn từ phía sau, nhìn điện thoại, hỏi: “Bây giờ tim em đập rất nhanh?”
“…”
“Nhịp tim cao như vậy.”
“…”
“Nhưng nhịp thở và chỉ số áp lực vẫn trong mức bình thường.”
Trần Vãn quay đầu nhìn anh, bất lực nhưng cũng rất thẳng thắn: “Anh ôm em thế này, tim em sao mà không đập nhanh được?”
Vậy là Triệu Thanh Các lại ôm cậu trong nước mà làm thêm một lần nữa. Nước bắn tung tóe ra khỏi bồn, vòng tay trên cổ tay Trần Vãn phát ra tiếng cảnh báo chói tai liền bị Triệu Thanh Các tháo ra, đặt vào một góc.
Vì Phương Gián và Từ Chi Doanh không đi theo, nên Triệu Thanh Các và Trần Vãn quyết định về bằng đường thủy, coi như nghỉ ngơi ngắn ngày trên biển, điểm đến là đảo Phỉ Linh.
Trước khi đợi tàu, Triệu Thanh Các lái xe đến Ponto.
“Anh muốn mua thuyền à?” Trần Vãn khá ngạc nhiên, Triệu Thanh Các vốn đã có vài chiếc du thuyền đắt đỏ.
Triệu Thanh Các xoay chìa khóa, tắt máy, nói: “Là em mua.”
Trần Vãn hơi sững lại, không biết anh đã lên kế hoạch từ khi nào.
Nhà thiết kế du thuyền là một người da trắng, nội thất cơ bản đã hoàn thành, nhưng vẫn có hai mô hình, một lớn, một nhỏ.
Xuất thân là dân kỹ thuật, Trần Vãn cực kỳ hứng thú với mô hình, thầm tán thưởng thiết kế tinh xảo và xa hoa.
Thấy cậu yêu thích không rời tay, Triệu Thanh Các nói: “Cái này em cầm đi.”
Vốn dĩ mỗi con tàu chỉ có một mô hình, nhưng Triệu Thanh Các đã yêu cầu làm thêm một cái nữa.
Trần Vãn cười cong mắt: “Vậy em sẽ đặt nó trong văn phòng của mình.”
Nhà thiết kế hỏi hai người: “Du thuyền muốn đặt tên gì không? Khi làm thủ tục cần đăng ký, sau đó cũng phải sơn tên lên.”
Trần Vãn vẫn còn đang mải mê ngắm mô hình, quay sang Triệu Thanh Các nói: “Anh tặng em, vậy anh đặt đi.”
Triệu Thanh Các nói: “Vậy thì gọi là Keats.”
Trần Vãn cong mắt, khẽ nói: “Được.”
Triệu Thanh Các: “Đợi khi bến cảng Vịnh Bảo Lê hoàn thành, để Keats làm chuyến hải trình đầu tiên của nó.”
Trần Vãn sững lại.
Một cảm giác thoáng hư ảo lướt qua.
Lúc dự án bến cảng Vịnh Bảo Lê được thành lập, cậu từng thực sự mơ tưởng rằng mình có thể sở hữu một con tàu, mua lại chuyến hải trình đầu tiên của cảng, nhưng khi đó, cậu chỉ nghĩ rằng đó là điều viển vông.
Nhưng bây giờ, Triệu Thanh Các đã đặc biệt chế tạo một chiếc du thuyền dành riêng cho cậu, còn mời cậu làm người đồng hành trong chuyến hải trình đầu tiên.
Không nghe thấy Trần Vãn trả lời, Triệu Thanh Các tiếp tục nói: “Hành trình đầu tiên em quyết định đi đâu cũng được. Chúng ta có thể hưởng tuần trăng mật trên biển, em thấy sao?”
“Trần Vãn?”
Ánh mắt Trần Vãn dần lấy lại tiêu cự, buông mô hình xuống, nắm lấy tay anh, nhẹ giọng hỏi: “Hưởng cái gì?”
“…” Triệu Thanh Các bình tĩnh nhìn cậu: “Em nghe rõ rồi đấy.”
Trần Vãn lại nở nụ cười bất đắc dĩ, hỏi: “Không phải anh không muốn ‘chuyển chính thức’, vẫn còn đang theo đuổi em sao?”
Triệu Thanh Các điềm nhiên đáp: “Kết hôn rồi vẫn có thể tiếp tục theo đuổi.”
Trần Vãn bật cười, gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Triệu Thanh Các thảo luận một số chi tiết với nhà thiết kế, ví dụ như cần xây một sân chơi bowling trong khoang tàu, vì Trần Vãn có vẻ khá thích chơi bowling, còn có cả đài câu cá ngắm cảnh, Trần Vãn thỉnh thoảng đi câu, Triệu Thanh Các sẽ nằm bên cạnh ngủ.
Khi Trần Vãn ra ngoài nghe điện thoại, nhà thiết kế khen anh là một “good man.”
Triệu Thanh Các dời ánh mắt khỏi bản hợp đồng, lắc đầu.
Người thực sự tốt là Trần Vãn.
Dù anh có làm nhiều thế nào, cũng không thể tốt hơn những gì Trần Vãn đã làm.
.
Buổi chiều lên tàu, biển lặng gió êm, xuôi theo dòng hải lưu mùa đông Bắc Thái Bình Dương, một đường tiến về phương Nam.
Đảo Phỉ Linh tọa lạc tại vĩ độ Bắc x°26’, kinh độ Đông y°55’, nằm giữa xích đạo và chí tuyến Bắc, chịu ảnh hưởng của gió mùa nhiệt đới, mưa thuận gió hòa, bốn mùa như hạ.
Tàu cập cảng đúng hoàng hôn, ráng chiều rực rỡ, những đám mây lửa như muốn thiêu rụi cả mặt biển.
Trần Vãn chống hai tay lên lan can, mái tóc bị gió biển thổi tung, cậu nói: “Đôi khi nhìn ra đại dương sẽ cảm thấy con người thật nhỏ bé, những gì có thể quyết định cũng rất ít.”
Ngay cả những công trình vĩ đại như tuyến đường biển Trăng Tròn, cũng chỉ như một giọt nước giữa dòng chảy vô tận của vũ trụ.
Triệu Thanh Các đứng bên cạnh cậu, nói: “Vậy thì hãy nắm chắc những gì có thể quyết định.”
Cố gắng hết sức, bình tâm đối diện.
Trần Vãn quay đầu nhìn anh, trong mắt ánh lên ý cười: “Triệu Thanh Các.”
“Có phải lúc nào anh cũng giữ được lý trí khách quan như thế này không?”
“Không phải,” Triệu Thanh Các cúi xuống nhìn cậu, “Em hẳn biết ngoại lệ đó là gì.”
Trần Vãn bật cười.
.
Sau khi rời tàu, tại công viên ven biển, có khách du lịch đang dã ngoại, có người kéo đàn phong cầm.
Người dân địa phương bày bán trái cây nhiệt đới, vòng hoa và bưu thiếp cho du khách, một người mẹ tóc vàng mắt xanh mua cho con mình một quả bóng bay hình thỏ nhỏ.
Đứa trẻ tựa như búp bê, nở nụ cười ngây thơ, chạy tung tăng đón gió biển.
Trần Vãn đứng nhìn một lúc, không biết đang nghĩ gì, Triệu Thanh Các bèn hỏi: “Muốn cái nào?”
Anh chưa bao giờ hỏi “Có muốn không?” mà luôn hỏi “Muốn cái nào?”
Một người đàn ông gần ba mươi như Trần Vãn thật sự không tiện cầm một quả bóng bay, cho nên cậu chọn một tấm bưu thiếp. Nếu trả thêm phí gửi, có thể nhận được con dấu bưu chính của đảo Phỉ Linh.
Trần Vãn cầm bút lên, Triệu Thanh Các lập tức chắn nắng giúp cậu.
Trần Vãn không biết nên viết gì, cũng không biết nên gửi cho ai.
Người mà cậu quan tâm nhất đã ở ngay bên cạnh.
Triệu Thanh Các thấy cậu ngước mắt lên nhìn mình, tưởng rằng cậu có điều muốn nói, liền cúi người xuống.
Nhưng Trần Vãn không nói gì cả, chỉ khẽ cười, hôn anh một cái rồi cúi xuống viết.
“Keanu Reeves, thật sự đã hồi âm rồi.”
Kết thúc.
Lời tác giả:
Tên khác của bài hát “Lời hồi đáp của Keanu Reeves” có một bản hợp xướng cũng được gọi là “Thật sự đã hồi âm rồi”. Nhưng một lần nữa, mong các bạn độc giả đừng đến spam dưới bất kỳ kênh âm nhạc nào, làm phiền fan và người qua đường. Nếu đã đăng rồi thì hãy xóa đi nhé, cảm ơn cảm ơn mọi người ~
Thẩm Đàm đã mở hố mới “Núi Tiểu Đàm không có đài thiên văn“, ngoại truyện ở weibo @Thanh Minh Cốc Vũ Tử, vào mục “Bài viết” có thể xem được.
Tất cả thông tin về sách xuất bản và kịch truyền thanh sẽ được cập nhật trên Weibo ~
Chúc mọi người đều nhận được “hồi âm” của đời mình, hẹn gặp lại sau!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook