Lời Hồi Đáp Của Keanu Reeves - Thanh Minh Cốc Vũ
-
Chương 2: Rau má và rễ cây địa hoàng
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Không bao lâu sau, người quản lý lặng lẽ bước đến bên Trần Vãn, vô cùng áy náy nói: "Cậu Trần, thật ngại quá. Nhà bếp báo lại rằng lô xoài nhập khẩu từ Việt Nam bị trì hoãn do bão nên không thể làm được chè xoài bột báng và bánh pudding cuộn. Chúng tôi có thể đổi món tráng miệng thành chè đậu đỏ được không?"
Đều là những món tráng miệng rất điển hình của Quảng Đông. Trần Vãn suy nghĩ một chút, thì thầm vài câu, người quản lý gật đầu lia lịa rồi vội vàng rời đi.
Đến gần cuối bữa tiệc, Trác Trí Hiên vẫn chưa thấy Trần Vãn có động tĩnh gì, liền tức giận đến mức hận rèn sắt không thành thép, tự mình cầm ly rượu bước đến bên cạnh, vỗ vai cậu.
Có lúc Trác Trí Hiên cảm thấy Trần Vãn rất thông minh, nhưng đôi lúc lại vô cùng ngốc nghếch. Bận rộn cả đêm sắp xếp đủ mọi thứ, chẳng bằng trực tiếp đứng trước mặt người ta mà nói một câu "hân hạnh được gặp mặt".
Những người xung quanh đều nhìn sang, nhiệt tình chào hỏi Trác Trí Hiên. Trác Trí Hiên không đi, Trần Vãn cũng không còn cách nào khác, đành phải nâng ly rượu đứng lên đi cùng hắn.
Khoảng cách mà cậu tưởng chừng như một dải ngân hà, thực ra chỉ mấy bước chân là tới.
.
Khi Trác Trí Hiên dẫn cậu đến, Triệu Thanh Các vẫn đang nói chuyện với Thẩm Tông Niên.
Nhà họ Thẩm kinh doanh sòng bạc độc chiếm cả Hải Thị, gia tộc này và nhà họ Triệu cũng có vô số mối quan hệ đan xen.
Chờ hai người họ nói xong, Trác Trí Hiên mới lên tiếng: "Thanh Các, đây là Trần Vãn."
Cả buổi tối nay, Triệu Thanh Các đã nghe quá nhiều lời giới thiệu hoặc tự tiến cử như thế này. Những khuôn mặt xinh đẹp, gia thế tương xứng, cùng những nụ cười cung kính đầy mong chờ, tất cả đều na ná nhau.
Anh chẳng mấy bận tâm, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Trần Vãn một cái, lễ phép nâng ly rượu, xem như đã gặp mặt.
Ánh mắt điềm tĩnh, không dừng lại dù chỉ một giây.
Trần Vãn cũng không ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nâng ly, cung kính chào một tiếng "anh Triệu" rồi không nói thêm gì, ngay cả một câu giới thiệu bản thân cũng không dư thừa.
Cũng không hẳn là thất vọng, Triệu Thanh Các đã gặp quá nhiều người, Trần Vãn không phải người đẹp nhất, cũng chẳng phải người đặc biệt nhất.
Lúc còn đi học, đã có vô số người viết thư tình cho Triệu Thanh Các.
Dĩ nhiên, anh sẽ không như những nhân vật chính trong mấy tiểu thuyết ngốc nghếch xé bỏ hoặc vứt đi. Gia giáo và phong thái của anh không cho phép điều đó.
Ngược lại, theo những gì Trần Vãn biết, Triệu Thanh Các là một người vô cùng lịch sự, nhưng ranh giới của anh rất rõ ràng, anh sẽ đáp lại một cách nhã nhặn: "Cảm ơn." và sau đó từ chối.
Những người đó, có lẽ anh chẳng nhớ ai cả.
So với việc có để lại ấn tượng đặc biệt với Triệu Thanh Các hay không, Trần Vãn lại để ý đến ly trà thảo mộc bên cạnh anh hơn.
Nó đã cạn đáy, chứng tỏ anh khá hài lòng.
Hài lòng là được rồi.
Hải Thị nằm trong vùng nhiệt đới, nắng nóng quanh năm, khí hậu oi bức.
Món tráng miệng sau bữa ăn không còn, thế nên cậu đã bảo quản lý ra phố mua trà thảo mộc gia truyền, pha từ rau má và rễ cây địa hoàng, giúp thanh nhiệt, giải độc, bất ngờ được nhiều người ưa thích.
Mấy tiểu thư phu nhân còn tưởng rằng đó là món mới của nhà hàng, hết lần này đến lần khác gọi thêm.
Trần Vãn không muốn ở lại lâu, nhưng Đàm Hựu Minh, người ngồi bên tay phải Triệu Thanh Các lại tiện miệng hỏi: "A Vãn, mai đi chơi bowling nhé? Tiện thể tôi muốn đưa Thanh Các đi xem cầu vượt biển."
Cầu vượt biển là công trình biểu tượng của Hải Thị, nối liền Áo Tự và Giới Đảo, nơi tấc đất tấc vàng.
Dự án này là gói thầu trọng điểm trong nước, nhà họ Triệu và nhà họ Đàm hợp tác thu hút vốn đầu tư, hai gia tộc này vốn dĩ có quan hệ mật thiết ở trong nước.
Công trình này từng là một bài toán nan giải mà chính quyền Hải Thị không tài nào giải quyết được.
Khi đó, do ảnh hưởng của khủng hoảng tài chính, nền kinh tế của đặc khu rơi vào bế tắc, giao thương với nội địa giảm xuống mức thấp nhất trong vòng mười năm.
Việc khởi công cầu vượt biển chính là dự án đầu tiên hưởng ứng chính sách kích cầu của nội địa.
Sau đó, giao thương hai bên dần hồi phục, nền kinh tế Hải Thị cũng khởi sắc, bởi vậy, cây cầu không chỉ có ý nghĩa kinh tế mà còn mang ý nghĩa chính trị quan trọng, tượng trưng cho một sự kết nối.
Thế nhưng ngay sau khi dự án chốt được hợp đồng sau ba vòng đàm phán, Triệu Thanh Các liền bay ra nước ngoài, giao phần hậu kỳ cho nhà họ Đàm xử lý.
Đến tận ngày hoàn thành, cắt băng khánh thành, anh cũng không hề xuất hiện.
.
Trần Vãn mỉm cười đáp lại Đàm Hựu Minh: "Hà Công Quán vừa hay nằm đối diện bên kia cầu, sau cơn bão có thể qua đó chơi bowling hoặc cắm trại, cảnh sắc rất đẹp."
"A đúng rồi, cái thời tiết quỷ quái này!" Đàm Hựu Minh bật cười chửi thề, "Vẫn là cậu nghĩ chu đáo nhất."
Trần Vãn chỉ khẽ cười, không nói gì thêm. Mấy cậu ấm cô chiêu chỉ cần hứng lên là quyết định, còn cậu lo phần chuẩn bị và thu xếp. Thời tiết, địa lý, sở thích của từng người, cậu đều đã nắm trong lòng bàn tay.
Không còn chuyện gì để nói nữa.
Trần Vãn không muốn ở lại chỗ này quá lâu để rước lấy chán ghét, bèn giơ ly rượu, nhẹ nhàng chào vài người: "Tôi đi bảo quản lý châm thêm trà, mọi người cứ tiếp tục."
Trác Trí Hiên lại một lần nữa hận rèn sắt không thành thép.
Ngày thường thông minh lanh lợi là thế, đến khi thật sự đối mặt thì lại không tạo dựng được dù chỉ một mối quan hệ có giá trị.
Trần Vãn là kiểu người nếu muốn ai đó thích mình thì rất dễ dàng, quan trọng là cậu có muốn hay không.
Mà trong số những người đó, không bao gồm Triệu Thanh Các.
Triệu Thanh Các nhìn chén trà thảo mộc nguội lạnh, lại liếc mắt nhìn Đàm Hựu Minh đang vẫy tay chào tạm biệt Trần Vãn, không nói gì.
Ánh mắt Đàm Hựu Minh bất đắc dĩ, hạ giọng nói: "Cậu ta không có vấn đề gì."
Triệu Thanh Các tựa vào lưng ghế, nhấp một ngụm trà, không tỏ rõ ý kiến.
Quen biết với anh bao nhiêu năm, nhưng đôi lúc Đàm Hựu Minh vẫn không thể hoàn toàn đoán được suy nghĩ của anh.
Hải Thị có vô số phe phái, trong giới của họ từ nhỏ đến lớn hiếm có người ngoài bước vào. Nhưng Trần Vãn thực sự là một người rất tốt, năng lực, nhân phẩm, tính cách đều không có gì để chê, Đàm Hựu Minh đành cầu cứu Thẩm Tông Niên bên cạnh.
Người xưa nay ít khi mở miệng như Thẩm Tông Niên cũng hạ giọng nói một câu không sao đâu, dù giọng điệu không mang theo cảm xúc gì.
Triệu Thanh Các vốn cũng chỉ đặt câu hỏi nghi ngờ theo bản năng, nhưng cả Đàm Hựu Minh lẫn Thẩm Tông Niên đều đứng ra bảo đảm cho người này, vậy chuyện này không đơn giản.
Tuy vậy, Triệu Thanh Các cũng chẳng để tâm, nhướng mày nói: "Tôi có nói gì đâu."
Đàm Hựu Minh: "..." Bao năm qua, có thể nói chuyện với Triệu Thanh Các mà không tức chết, cũng xem như hắn có mạng lớn.
Buổi tiệc tàn, Trần Vãn đã sớm gọi người đưa xe đến cửa.
Vừa bước ra khỏi biệt thự, tiếng sóng biển gầm thét dưới chân núi càng rõ ràng hơn. Những giọt mưa rơi đều từ mái hiên, gió biển đêm khuya mạnh mẽ, thổi rơi những đóa đỗ quyên trắng và hoa hồng chuông nở trong đêm trên núi.
Trần Vãn không mang áo khoác ra ngoài, gió biển thổi tung chiếc áo sơ mi, làm lộ ra một phần eo thon và bờ vai gầy thẳng tắp, tựa như một cây trúc giữa đêm mưa.
Có người bước ra từ phía sau cậu, không cần quay đầu, chỉ bằng khứu giác và thính giác, cậu cũng có thể nhận ra đó là ai.
Trần Vãn vô thức thẳng lưng hơn một chút, cúi đầu nửa phân, nhường đường sang một bên, gần như ẩn mình vào bóng tối.
Triệu Thanh Các không nhìn thấy cậu, cứ thế bước thẳng qua, một tay khoác áo ngoài, một tay cầm điện thoại, giọng nói trầm thấp.
Người gác cửa trao chìa khóa cho tài xế của từng người. Trần Vãn nghe thấy Đàm Hựu Minh gọi trợ lý: "Đến thẳng Ưng Trì đi."
Đó là nơi ăn chơi xa hoa bậc nhất Hải Thị.
Triệu Thanh Các đã cúp máy, thấp giọng nói một câu gì đó mà Trần Vãn không nghe rõ.
Tựa như có một con kiến nhỏ bò lên thần kinh của cậu, để lại một cảm giác tê dại nhẹ nhàng, không rõ ràng, nhưng cậu vẫn chỉ lặng lẽ giương ô, tiễn mắt nhìn theo.
Đàm Hựu Minh thò đầu ra khỏi cửa xe, vẫy tay gọi Trần Vãn cùng đi chơi.
Trần Vãn mỉm cười ôn hòa: "Lần sau đi, cậu Đàm. Vẫn còn nhiều khách chưa rời."
Đàm Hựu Minh cũng tùy cậu.
Trần Vãn đứng thẳng, chiếc Maybach đen bị vây quanh bởi những chiếc Cayenne và Bentley lao vút đi, cuối cùng ẩn mình trong mây giông sấm chớp.
Cậu chớp mắt, đóng lại chiếc ô đen dài, xoay người, một lần nữa bước vào chốn vũ đài danh lợi huy hoàng.
.
Thời gian "Tiên Lộc" đi qua không lâu, đến ngày thứ ba trời đã có dấu hiệu quang đãng, mưa cũng dần tạnh.
Sáng sớm, Trần Vãn đã bị gọi về nhà cũ.
Lần gần nhất cậu đến đó đã cách đây hai tháng. Vì không tập trung, cậu lỡ rẽ sai hướng dưới chân núi, đến tận gần mười một giờ mới tới nơi.
Người bên phía phòng hai, phòng ba đều có mặt, cháu trai họ, anh em họ, cậu cả, một đám đông đang vây quanh bà Trần chơi mạt chược. Ngoài ra còn có hai bàn đang đánh bài bridge, vô cùng náo nhiệt.
Trần Vãn quét mắt nhìn qua, không thấy Tống Thanh Diệu thì trực tiếp đi lên phòng nhỏ tầng ba.
Trên ghế chủ vị, Trần Bỉnh Tín trầm mặt, chống gậy gõ nhẹ: "Không biết chào người lớn sao?"
Trần Vãn dừng bước, bình tĩnh gật đầu với mọi người bên dưới, dùng tiếng Quảng Đông nói: "Chào buổi sáng."
Lúc này, những người trên bàn mạt chược mới nhìn thấy cậu, là đứa con riêng của bà tư, từ trước đến nay luôn là người có cảm giác tồn tại thấp nhất.
Lúc này, cậu đứng trên nửa vòng cầu thang gỗ đỏ, tầm nhìn cao hơn nhưng thái độ lại khiêm tốn, tạo ra một sự đối lập kỳ lạ.
Từ nhỏ Trần Vãn đã mang mệnh phong tà, ngay cả đại sư phong thủy cũng nói cậu là người có số mệnh hung khắc nhất trong ba đời nhà họ Trần, cộng thêm chuyện năm đó, nhà họ Trần đã từng nhốt cậu vào viện tâm thần đến tận năm mười hai tuổi mới thả ra.
Mọi người đều đang tập trung chơi bài, không ai đáp lại cậu, thế nên Trần Vãn chỉ lặng lẽ bước lên.
Phòng nhỏ trên tầng ba rất hẹp. Vì là tầng áp mái, chịu ảnh hưởng của khí hậu ẩm ướt quanh năm ở Hải Thị, những bức tường trắng đã loang lổ, có chỗ còn thấm nước.
Hầu hết các thành viên chính trong nhà họ Trần đều sống ở tầng hai, chỉ có Tống Thanh Diệu là ở tầng ba này.
Bởi vì bà không phải vợ chính thức, từng trôi dạt qua tay nhiều đại gia ở Hải Thị, cuối cùng dùng chút thủ đoạn để sinh ra Trần Vãn. Trần Bỉnh Tín không thể thoát khỏi trách nhiệm nên mới miễn cưỡng đưa bà về nhà.
Trần Vãn gõ cửa.
Bên trong vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.
"Ai đó?"
"Là con."
Ổ khóa mở ra, từ sau cánh cửa thò ra một cái đầu: "Bé con."
Trần Vãn đã quen với cách gọi này, chỉ nhẹ giọng "vâng" một tiếng rồi nghiêng người bước vào.
Sàn gỗ cũ kỹ kêu lên ken két dưới bước chân, có lẽ đã mấy ngày không quét dọn, bụi phủ một lớp mỏng, mép sàn cũng bong tróc.
Do thời tiết ẩm thấp và ánh sáng kém, trong phòng khá tối, chiếc đèn trần phát ra ánh sáng nhợt nhạt, phản chiếu lên pho tượng Quan Âm trên bàn thờ cũ kỹ, khiến gương mặt tượng Phật trông quái dị và méo mó.
Trên bàn trang điểm bày bừa mấy chiếc hộp trang sức rỗng.
Trần Vãn nhớ tuần trước hẹn bà ra ngoài ăn cơm, cậu vừa tặng bà một bộ Tiffany là hàng đấu giá chưa công bố, cậu nhờ người mua giúp vì nhà đấu giá không gửi thư mời cho cậu.
Hơn nữa, cứ nửa tháng ăn cùng bà một bữa, cậu lại chuyển cho bà một khoản tiền, số tiền không hề nhỏ.
Ánh mắt Trần Vãn rơi xuống đống trang sức kia, môi mím nhẹ, khẽ nói: "Không phải mẹ nói sau này không đi nữa sao?"
Tống Thanh Diệu thoáng bối rối, mấp máy môi rồi cầm điếu thuốc mảnh trên gạt tàn đưa lên miệng, cứ thế phì phèo ngay trước tượng Phật vàng, không hề e ngại bị Phật Tổ trách tội.
Gạt tàn đã gần đầy, chẳng ai dọn dẹp.
"Tào Chi khấu trừ tiền chia hoa hồng của mẹ, còn Liêu Liễu gian lận trên bàn mạt chược, lừa mất của mẹ một bộ Bulgari. Mẹ tức đến phát điên, chỉ muốn giết người."
Bà không phải người bản địa, bị bán đến vùng này từ nhỏ, giọng nói vẫn mang theo âm sắc mềm mại của phương Nam, ngay cả khi nói chuyện với con trai cũng pha chút trẻ con và làm nũng.
Tống Thanh Diệu có vẻ rất bực bội, chống khuỷu tay lên bàn trang điểm, bàn tay đỡ lấy đầu. Chiếc gương đồng chạm khắc hoa văn hình oval phản chiếu bóng dáng thon thả và quyến rũ của bà.
Bà có đường nét xương mặt rất trẻ, đôi mắt hạnh, hàm răng ngọc trai, môi căng mọng, vừa quyến rũ lại vừa thanh tao. Ngay cả khi đã đến tuổi này, mái tóc dài đen nhánh vẫn không hề tạo cảm giác lạc lõng.
Lời tác giả:
Câu chuyện mang phong cách Hồng Kông Ma Cao, nhưng thực chất là nửa hư cấu.
Bối cảnh, địa danh, phong tục không cần nghiên cứu quá kỹ, hoan nghênh mọi người góp ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook