Livestream Thông Địa Phủ, Thượng Tiên Nổi Tiếng Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
-
Chương 184: Phát trực tiếp bắt ma (10)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nét mặt cô bé vô cùng dửng dưng, dường như chẳng hề bận tâm đến sự kinh hoàng trong chính lời nói của mình.
Biểu cảm và giọng điệu ấy hoàn toàn khác hẳn hình ảnh ngoan ngoãn, đáng yêu khi cô bé ở bên Hồ Xuân Liễu trước đó.
Từ người cô tỏa ra luồng khí âm u, ngay lập tức xóa nhòa vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.
Ánh mắt Tiểu Tiểu lóe lên một tia lạnh lẽo, như thể vừa nhớ lại một ký ức đen tối khôn cùng.
“Giết người?” — Lương An Vãn nhíu chặt mày.
Linh hồn giữ nguyên hình dạng lúc chết mà Chu Tiểu Tiểu lúc này trông chỉ chừng mười một, mười hai tuổi, có nghĩa là cô bé cũng chết ở độ tuổi đó.
Một đứa bé như vậy, sao có thể giết người? Lại còn là giết rất nhiều người?
“Đại nhân không tin một đứa trẻ như tôi có thể làm chuyện đó sao?” — Chu Tiểu Tiểu mỉm cười nhẹ, giọng lơ đãng: “Thật ra rất đơn giản. Chỉ cần một mồi lửa là có thể thiêu rụi hoàn toàn cái trại trẻ mồ côi nằm ở nơi hẻo lánh ấy. Trước khi xe cứu hỏa tới, tất cả những người bên trong đã ngừng thở rồi.”
Giọng cô bé nhẹ bẫng, không hề mang chút kính sợ nào đối với sự sống hay cái chết.
Cũng chẳng có chút khoái trá vì làm điều ác hay hối hận.
Chỉ có một sự bình thản đến rợn người.
Như một mặt hồ sâu thẳm không gợn sóng.
Loại tâm thái này, dù là ở những kẻ đại gian đại ác cũng hiếm thấy, huống chi là ở một cô bé chưa sống được tới ba mươi năm, kể cả tính cả quãng thời gian làm hồn ma.
Càng khiến người ta cảm thấy quái dị.
[Trời ơi... bỗng nhiên thấy cô bé này quá đáng sợ...]
[Mọi người ơi, tôi tra được vụ trại trẻ mồ côi rồi!]
[Tôi cũng tra được! Năm đó vụ cháy từng lên báo! Giờ vẫn còn tìm được tin tức. Chỉ là báo không nói rõ nguyên nhân gây cháy, chỉ nói trại nằm quá xa thành phố, lửa bốc quá nhanh. Khi cứu hỏa tới nơi, không ai sống sót.]
[Chuẩn! Tôi cũng thấy bài đó! Sau còn có phóng viên đến khảo sát hiện trường cũ của trại, vô tình đào được một cuốn nhật ký. Nội dung bên trong vô cùng đáng ngờ. Phóng viên cũng tìm đến các gia đình từng nhận nuôi trẻ ở đó, nhiều đứa trẻ xác nhận những chuyện tàn bạo ghi trong nhật ký là thật!]
[Trời má!!! Cái trại trẻ đó đúng là địa ngục!]
[Giờ thì tôi hiểu tại sao Chu Tiểu Tiểu lại thiêu rụi nơi đó rồi. Phải nói là: đốt đúng! Đốt hay lắm!]
[Ờm... Nhưng mà... liệu có liên lụy đến người vô tội không? Tôi thấy khó chấp nhận được...]
[Bạn ơi, làm ơn đọc kỹ tin đi! Hôm đó là ngày trại tổ chức dã ngoại, toàn bộ trẻ nhỏ đều đi chơi bên ngoài. Chỉ có viện trưởng, giáo viên và những người quản lý ở lại - tức là những kẻ đầu sỏ gây ra tội ác. Chết là đáng!]
[Tôi biết tôi cực đoan, nhưng khi công lý không thể đạt được bằng con đường chính đáng, tôi ủng hộ trả thù bằng bạo lực!]
[Ủng hộ +1]
[Không phải chứ? Giờ còn ai tin mấy câu "lấy đức báo oán" nữa sao?]
Lúc hai người đang nói chuyện, Lương An Vãn nhận ra thân thể của Chu Tiểu Tiểu đang ngày càng nhạt đi.
Đúng như lời cô bé nói, sức mạnh đang dần tiêu tán.
Sức mạnh mà cô bé có được sau khi thiêu rụi toàn bộ ban lãnh đạo của trại trẻ đã giúp cô bé giữ được hình thể. Dù đã chết hơn mười năm mà không cần hút tinh huyết của người sống, vẫn tồn tại ổn định đến nay.
Nhưng thứ sức mạnh ấy cuối cùng rồi cũng đến lúc cạn kiệt.
Lương An Vãn mím môi, như muốn nói điều gì, nhưng còn chưa kịp cất lời thì Chu Tiểu Tiểu đã cười nói:
“Thật ra như vậy cũng tốt.”
“Trước đây vào dịp lễ Trung Nguyên, tôi từng gặp vài hồn ma lén trốn lên nhân gian. Họ nói ở âm phủ khổ hơn nhiều so với trần thế, còn có cả mười tám tầng địa ngục rất đáng sợ. Tuy tôi chưa xuống đó lần nào, nhưng chắc chắn là sẽ bị trừng phạt...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook