Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:


1

Chủ trại bị quân đội vây kín không lối thoát, cha sai tâm phúc đến truyền lời.

“Con trốn đến tòa nhà đã chuẩn bị trước, chờ cha ở đó.”

“Nếu cha không trở về, con và Lục Y hãy đến tiêu cục Tây Nam tìm cậu con.”

“Cả đời này, bạc tiền cha đều chuẩn bị cho con đầy đủ rồi.”

“Lúc sinh con nhớ tìm bà đỡ tốt.”

“Nhớ uống thuốc đúng giờ.”

Trong lòng ta dấy lên cảm giác bất an. Người trong trại xưa nay chưa từng làm điều ác như g.i.ế.c người, cướp bóc, lại luôn giữ hòa khí với triều đình, nước giếng không phạm nước sông.

Vậy mà triều đình lần này lại quyết tâm diệt trừ, khí thế dữ dội khác thường. Núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, cớ sao lại bị ép vào tình thế này?

Từ tối qua, bầu không khí trong trại đã tỏ ra nghiêm trọng, không thể là giả. Nghĩ đến đây, ta thở dốc, mặt mày tái nhợt.

“Lục Y, ngươi đi trước, chờ ta ở cửa động. Ta muốn quay về gặp cha một lần nữa.”

Nghe vậy, Lục Y bật khóc, quỳ sụp xuống: “Tiểu thư… hãy mau trốn đi. Bên ngoài đã có người áp sát đến khuê phòng của tiểu thư rồi!”

“Tiểu thư dù không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho hài tử trong bụng!”

Ta cố gắng trấn tĩnh, tự an ủi chính mình.

Không sao đâu, cha ta kinh nghiệm sa trường lão luyện, đã chủ động quy hàng. Hiện nay triều đình đang cần nhân lực, hẳn sẽ không làm khó ông.

Mật đạo rất dài, kéo dài vài dặm, thông đến chân núi bên kia.

Gần đến cửa động, Lục Y đột nhiên dừng bước.

Ánh sáng bị che khuất, một đội quân đã vây kín cửa động.

Ta che bụng, ngước mắt nhìn—

Thấy người dẫn đầu cưỡi trên lưng ngựa, thân thể ta bỗng chao đảo.

Lục Y thở gấp: “Tiểu thư, đó là… cô gia.”

2

Ta và Cố Nguyên Thừa cách nhau cửa động, nhìn nhau từ xa.

Khuôn mặt người ấy lạnh lùng, chẳng còn chút nhu tình mật ý của ngày xưa.

Tim ta khẽ giật thót, nỗi chua xót lập tức trào lên.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương