Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 71: Ngoại truyện 13

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

47 

Từ Doãn Xuân vội vàng nói: “Sao Tiểu Xuân có thể không cần thiếu gia được chứ?” 

Vệ Tu: “Rõ ràng là em muốn đi.” 

Từ Doãn Xuân: “Em chẳng đi đâu cả!” 

Từ Doãn Xuân vội vàng trở lại tổ nhỏ, bổ nhào vào người Vệ Tu, dùng hành động chứng minh mình không đi. 

Đời đến khi Từ Doãn Xuân lại thò đầu ra từ đống quần áo, đêm đã khuya rồi. 

“Thiếu gia, em…” Từ Doãn Xuân định kêu đói, nhưng thấy Vệ Tu đầy vẻ bất an thì liền đổi lời: “Em đi nấu cơm.” 

“Em đi đâu?”  

“Nấu cơm đương nhiên là đi vào bếp.” 

“Nhưng em không được rời khỏi tổ mà.” Vệ Tu hoảng hốt: “Chúng ta phải sinh em bé, phải có một em bé đáng yêu giống Tiểu Xuân.” 

Từ Doãn Xuân nghe từ “em bé” thốt ra từ miệng Vệ Tu, khuôn mặt hiếm hoi đỏ bừng. Hắn khẽ bảo: “Phải ăn cơm trước mới có sức sinh em bé chứ…” 

Vệ Tu: “Vậy chúng ta mau ăn cơm đi!” 

48 

Từ Doãn Xuân bị Vệ Tu hối thúc đi nấu cơm. 

Thật ra Từ Doãn Xuân biết nấu ăn, nhưng từ trước đến giờ Vệ Tu luôn một tay lo liệu chuyện ăn uống cho hắn, chỉ có vài lần hiếm hoi Vệ Tu không rảnh hắn mới bất đắc dĩ nấu một bữa. 

Giờ hắn sắp đói chết rồi, chỉ muốn nhanh chóng nấu một đĩa cơm ăn cho xong. 

Kết quả là nấu mãi, hơn nửa tiếng trôi qua vẫn chưa nấu xong. 

Không phải vì hắn chậm chạp mà vì Vệ Tu cứ bám theo sau lưng hắn, hắn đi đâu thì Vệ Tu theo đó, mấy lần suýt nữa còn bị Vệ Tu làm ngã. 

“Thiếu gia, đừng dính sau lưng của em mãi vậy…” 

Mắt Vệ Tu đỏ hoe: “Tiểu Xuân không cần thiếu gia nữa rồi…” 

“Sao em có thể không cần thiếu gia được?” Từ Doãn Xuân vội vàng sửa lời: “Thiếu gia muốn dính thì cứ dính đi! Tiểu Xuân thích ôm ấp mà!” 

Lời vừa mới dứt, lưng hắn chợt nặng trĩu. Vệ Tu như sợ hắn đổi ý, ôm chặt lấy hắn từ sau không buông. 

Vệ Tu cao hơn hắn, hắn như chú rùa nhỏ cõng mai rùa bước đi khó nhọc. 

“Thích Tiểu Xuân.” 

Nhưng chỉ một câu của Vệ Tu thôi là lòng Từ Doãn Xuân lại mềm nhũn, đành cắn răng kéo theo cái chân dài lê lết dưới đất của Vệ Tu rồi chiên cơm. 

49 

Cuối cùng cơm cũng nấu xong. 

Từ Doãn Xuân không chờ nổi mà bắt đầu ăn ngấu nghiến, còn Vệ Tu lại mãi không động đến thìa. 

Nhìn sang, hóa ra Vệ Tu vẫn nắm chặt chiếc áo ngủ của hắn trong tay. 

“Để áo ngủ xuống trước đã.” 

Từ Doãn Xuân vừa đưa tay định lấy áo ngủ, Vệ Tu lại giật mình như bị kinh hãi, ôm chặt chiếc áo không chịu buông: “Của anh!” 

Từ Doãn Xuân: “Của em mà!” 

Vệ Tu: “Của anh! Là Tiểu Xuân để lại cho thiếu gia!” 

Vệ Tu sốt ruột đến đỏ cả mắt, như thể sắp khóc đến nơi. 

Thiếu gia sắp khóc rồi! 

Nước mắt của Vệ Tu cực kỳ hiếm thấy, Từ Doãn Xuân biết rõ không nên thế này, nhưng không kìm được tò mò. 

Hắn giật mạnh một cái, cướp lấy áo ngủ. 

“A.” 

Nếu là người khác cướp áo ngủ vào lúc này, có lẽ Vệ Tu đã vặn cổ kẻ đó chỉ trong một giây. 

Nhưng người cướp là Từ Doãn Xuân, Vệ Tu không giận, chỉ thấy tủi thân. 

Vẻ mặt y hiện rõ tuyệt vọng, một giọt lệ to tròn lăn xuống từ khóe mắt. 

“Tiểu Xuân mất rồi…” Vệ Tu lẩm bẩm. 

50 

Từ Doãn Xuân hối hận. 

Thiếu gia vừa rơi lệ, lòng hắn đã đau nhói. 

Hơn nữa bình thường Vệ Tu luôn nghiêm túc, giờ khóc lên lại tạo thành tương phản quá lớn, đáng yêu đến mức Từ Doãn Xuân muốn cào tường. 

“Trả cho anh này.” 

Từ Doãn Xuân nhét trả áo ngủ vào tay Vệ Tu, Vệ Tu lập tức ôm chặt lấy áo, lần này dù có chết cũng không buông tay. 

Nhưng nước mắt Vệ Tu vẫn rơi, tủi thân đến chết mất rồi. 

“Sao thiếu gia còn khóc nữa vậy?” Từ Doãn Xuân bắt đầu luống cuống. 

Sao ảnh hưởng của pheromone lâu thế nhỉ? 

Từ Doãn Xuân vội ôm Vệ Tu vào lòng, phóng thích pheromone để an ủi y. 

Vệ Tu ngửi thấy mùi hoa quế, cuối cùng nước mắt cũng ngừng rơi. Nhưng y không chịu rời khỏi vòng tay Từ Doãn Xuân, cứ co đôi chân dài lại, nhất quyết đòi Từ Doãn Xuân ôm mình. 

51 

“Thiếu gia không đói bụng sao? Ăn chút đi?” 

Từ Doãn Xuân cầm thìa đưa cho Vệ Tu, Vệ Tu không nhận. Hắn múc một thìa, thử đưa đến gần miệng Vệ Tu, lần này rốt cuộc Vệ Tu cũng chịu ăn, ngoan ngoãn há miệng chờ được đút. 

Từ Doãn Xuân: “Ngon không?” 

Vệ Tu: “Dở.” 

Từ Doãn Xuân: “…” 

Thiếu gia đúng là chẳng biết nói dối chút nào. 

Từ Doãn Xuân: “Vậy không ăn cái này nữa.” 

Từ Doãn Xuân định rút tay lại, nhưng Vệ Tu nắm lấy tay hắn: “Vẫn muốn Tiểu Xuân đút… muốn Tiểu Xuân đút anh ăn.” 

Từ Doãn Xuân: “?” 

Vệ Tu vừa ngượng vừa khổ sở: “Cứ mãi không ốm, không có cơ hội để Tiểu Xuân đút anh ăn.”

52 

Trong kỳ mẫn cảm, Vệ Tu không kìm được mà tuôn ra hết những lời thật lòng. Từ Doãn Xuân đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội trời cho ấy: “Thiếu gia cứ thế này là muốn em đút cho anh ăn sao?” 

Vệ Tu gật đầu: “Muốn Tiểu Xuân thương thiếu gia… không được à?” 

“Được chứ!” Từ Doãn Xuân không chịu nổi nữa, nắm lấy Vệ Tu mà hôn điên cuồng một trận. 

Đáng yêu quá xá! Sao giờ hắn mới biết thiếu gia lại có thể đáng yêu đến vậy nhỉ? 

Từ Doãn Xuân lại hỏi: “Còn muốn em làm gì nữa?” 

Vệ Tu: “Muốn Tiểu Xuân mãi mãi nói yêu anh.” 

Từ Doãn Xuân nghi hoặc: “Chẳng phải ngày nào em cũng nói sao?” 

Vệ Tu nghiêm túc: “Nghe chưa đủ.” 

Từ Doãn Xuân suýt nữa tắt thở.

53 

Cơm nước xong xuôi, Vệ Tu lại giục Từ Doãn Xuân về tổ sinh em bé. 

Nhưng Từ Doãn Xuân vẫn phải dọn bếp trước, kẻo lúc Vệ Tu tỉnh táo lại mà trông thấy bếp chưa gọn gàng chắc chắn sẽ phát điên. Nhưng mà Vệ Tu cứ bám lấy hắn, lúc thì đòi ôm, lúc thì đòi hôn, quấn đến mức Từ Doãn Xuân gần như không làm nổi gì. 

Từ Doãn Xuân vừa đau đầu vừa chột dạ. 

… Ngày thường hắn toàn quấn lấy thiếu gia kiểu ấy, thật không hiểu sao thiếu gia vẫn làm được nhiều việc đến vậy? 

Cuối cùng Từ Doãn Xuân lại bị Vệ Tu kéo về tổ. 

“Thiếu gia, sàn nhà cứng lắm.” Từ Doãn Xuân vừa quỳ đã đau đầu gối: “Lên giường đi.” 

“Không có tổ nhỏ thì sinh em bé kiểu gì?” Vệ Tu cau mày: “Phải làm một cái tổ thật hoàn hảo.” 

Vệ Tu tháo dỡ cái tổ đơn sơ trong phòng thay đồ, sau đó bắt đầu xây tổ mới trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ. 

Từ Doãn Xuân: “Cần em giúp không?” 

“Đây là việc của anh.” Vệ Tu nghiêm nghị: “Thiếu gia chịu trách nhiệm xây tổ, bảo vệ Tiểu Xuân, còn Tiểu Xuân chịu trách nhiệm sinh em bé.” 

Từ Doãn Xuân đành ngồi một bên quan sát Vệ Tu chăm chút trải quần áo của cả hai lên giường, lại dùng gối dựng thành tường bao quanh. 

Từ Doãn Xuân không nhịn được cười, lúc đầu chọn thế giới ABO quả là lựa chọn đúng đắn!

54 

Tổ xây xong, Vệ Tu lập tức bắt Từ Doãn Xuân về tổ, bắt đầu sinh em bé. 

Tính tình của Vệ Tu trong kỳ mẫn cảm đáng yêu hơn thật, nhưng d.ục v.ọng sinh sản lại càng mãnh liệt, khiến Từ Doãn Xuân không kìm được mà khóc òa. 

“Đừng cứ thành kết mãi nữa!” Từ Doãn Xuân khóc lớn: “Thật sự sẽ mang thai mất!” 

Nếu không phải đã uống thuốc trước, hắn thực sự cảm thấy lần này chắc chắn sẽ có thai. 

Nhưng Vệ Tu chẳng dỗ dành gì, chỉ cắn vào gáy hắn, lại một lần nữa tiêm pheromone vào tuyến thể của hắn. 

Mãi một lúc lâu mới xong, Từ Doãn Xuân đã mệt đến kiệt sức. 

“Hôn miệng nữa là sưng lên mất…” Từ Doãn Xuân đẩy Vệ Tu đang không ngừng đòi hôn ra xa. 

“Tiểu Xuân?” Vệ Tu bị đẩy ra, vẻ mặt ngơ ngác. 

Mắt y đỏ hoe, dường như lại sắp khóc, Từ Doãn Xuân vội vàng vỗ về: “Sao thiếu gia lại thiếu cảm giác an toàn như vậy!” 

Vệ Tu tủi thân: “Vì Tiểu Xuân là đồ lừa đảo.” 

Từ Doãn Xuân: “Em lừa anh lúc nào?” 

Vệ Tu: “Rõ ràng nói sẽ ở bên anh cả đời, cuối cùng lại bỏ anh đi trước.” 

Từ Doãn Xuân lặng người. 

Vệ Tu cúi đầu: “Một mình khó chịu lắm, ngày nào cũng muốn chết đi.” 

Vệ Tu: “Không biết đi đâu tìm em, ngay cả trong mơ cũng không thấy em.” 

Vệ Tu: “Tiểu Xuân không cần thiếu gia nữa.” 

Vệ Tu chưa bao giờ muốn kể với Từ Doãn Xuân về những ngày cuối đời ở kiếp trước của mình. 

Giờ đây cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng hiểu, hoá ra kiếp trước thiếu gia mạnh mẽ nhất, quyết đoán nhất, điềm tĩnh nhất trong mắt hắn cũng từng sống không bằng chết. 

Từ Doãn Xuân chân thành bảo: “Lần này nhất định không để thiếu gia một mình nữa.” 

Vệ Tu: “Tiểu Xuân lại lừa anh nữa hay sao?” 

Từ Doãn Xuân: “Em sẽ cố gắng mãi mãi không chết.” 

Vệ Tu: “Em thề đi.” 

Từ Doãn Xuân: “Ngày mai em bắt đầu làm thuốc trường sinh bất lão!”

55 

Kỳ mẫn cảm của Vệ Tu kéo dài ba ngày. 

Sáng ngày thứ tư, Vệ Tu tỉnh táo. Y mở mắt ra, thấy hai người bị đống quần áo lộn xộn vây quanh, lập tức hoảng hốt: “Đây là cái ổ chó gì?” 

Từ Doãn Xuân cũng tỉnh: “Ổ chó gì đâu, đây là tổ thiếu gia xây mà.” 

Vệ Tu: “Anh xây?” 

“Nếu hai ngày trước có ai dám bảo đây là ổ chó, chắc chắn thiếu gia xé xác người ta luôn, vì thiếu gia từng nói…” Từ Doãn Xuân bắt chước giọng điệu ngày đó của Vệ Tu, vừa ngoan vừa hèn: “Đây là tổ nhỏ để sinh em bé~” 

Vệ Tu: “???!!!” 

Vệ Tu: “Bị ma nhập hả?” 

Từ Doãn Xuân cười khoái chí, thêm mắm dặm muối kể lại tình hình mấy ngày qua. 

Vệ Tu nghe mà như bị sấm đánh bên tai, mới nghe được nửa chừng đã ngăn hắn lại: “Đừng nói nữa, chắc chắn anh bị ma nhập rồi!” 

Từ Doãn Xuân: “Thế thì em thích cái kiểu bị ma nhập của anh quá!”

56 

Vệ Tu không dám tưởng tượng dáng vẻ mấy ngày qua của mình, vội vàng đi tắm rồi lấy cớ nấu cơm để chuồn vào bếp. 

Nhưng Từ Doãn Xuân cũng vào theo, lại lượn lờ bên cạnh Vệ Tu. 

Một lát sau, Vệ Tu nghi hoặc liếc hắn một cái. 

Từ Doãn Xuân: “?” 

Vệ Tu: “Hôm nay sao không leo lên lưng anh nữa?” 

“Sợ thiếu gia phiền.” Từ Doãn Xuân hiếm khi thành thật: “Bị thiếu gia quấn lấy ba ngày, giờ em đã hiểu trước đây mình bám dính anh quá rồi, sau này sẽ không ôm lưng anh suốt nữa.” 

Vệ Tu gật đầu: “Biết vậy là tốt.” 

Phòng bếp yên tĩnh. 

Một lúc lâu sau, Vệ Tu lại mở miệng: “Nhưng anh đâu nói bám dính là không tốt, chỉ bảo em đừng bám quá lâu, kẻo ảnh hưởng việc học thôi.” 

Từ Doãn Xuân: “?” 

Từ Doãn Xuân lập tức hiểu ra, nhảy phốc lên lưng Vệ Tu, vui sướng reo hò: “Quả nhiên thiếu gia thích Tiểu Xuân bám dính!” 

Từ Doãn Xuân trèo khắp người Vệ Tu, lại treo mình lắc lư trên cánh tay y, vừa đung đưa vừa hỏi: “Không phiền chứ? Không nặng chứ?” 

Vệ Tu câm nín: “Chút việc nhỏ này mà phiền thì anh làm thiếu gia kiểu gì?”

57 

Vệ Tu nấu cơm xong bỗng nhớ ra: “À phải rồi, em cứ để Thẩm Tích ở đó à?” 

Từ Doãn Xuân: “Chẳng phải bọn em cứu được một học sinh sao? Cậu học sinh Alpha yếu ớt kia tự xung phong dẫn Thẩm Tích đi chơi rồi.” 

Vệ Tu: “Một Alpha.” 

Từ Doãn Xuân: “Xinh lắm luôn, đúng kiểu bạn đời Alpha định mệnh chỉ biết huhu giả vờ yếu đuối của Thẩm Tích.” 

Vệ Tu từ chối cho ý kiến, đưa đũa cho Từ Doãn Xuân ăn cơm. 

Nhưng Từ Doãn Xuân đột nhiên giật lấy đôi đũa trong tay Vệ Tu, gắp một miếng rau đưa tới miệng y: “A.” 

Vệ Tu xù lông: “Em làm gì đấy!” 

Từ Doãn Xuân: “Chẳng phải anh luôn muốn em đút mà cứ kìm nén không nói sao!” 

Vệ Tu: “Lời nhảm nhí trong kỳ mẫn cảm mà em cũng tin!” 

Từ Doãn Xuân: “Em cứ tin đấy!” 

Vệ Tu: “Anh là thiếu gia, sao có thể làm nũng chơi xấu như em được!” 

Từ Doãn Xuân: “Anh là thiếu gia của Tiểu Xuân, đáng được cưng chiều! Cưng chiều đến chết! Há miệng!” 

Vệ Tu ngượng ngùng há miệng ăn vài miếng. 

Từ Doãn Xuân: “Ngon không?” 

Vệ Tu: “Cơm anh tự nấu, em nói xem?” 

Từ Doãn Xuân: “Em hỏi là em đút anh ăn có ngon hơn không!” 

Vệ Tu: “Làm sao mà ngon hơn được!” 

Vệ Tu ra sức phủ nhận, Từ Doãn Xuân thấy y cứng miệng cũng không nói nhiều, chỉ tiếp tục đút. 

Một lát sau, khóe môi Vệ Tu khẽ cong. 

Từ Doãn Xuân không vạch trần, chỉ bảo: “Còn một chuyện hôm nay quên nói với anh.” 

Vệ Tu: “Chuyện gì?” 

Từ Doãn Xuân ghé sát, khẽ thì thầm: “Tiểu Xuân yêu thiếu gia nhất.” 

 – Kết thúc ngoại truyện cuộc sống sau kết hôn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương