Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 69: Ngoại truyện 11

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

29 

Sau một đêm hoang đường, Vệ Tu hối hận không thôi. 

Vệ Tu: “Anh sẽ không bao giờ mắc bẫy nữa, dùng phép khích tướng cũng vô dụng!” 

Từ Doãn Xuân cực kỳ vô tội: “Ai dùng mưu kế đâu chứ, rõ ràng là thiếu gia tự mình không kiềm chế được mà.” 

Vệ Tu: “Câm miệng!” 

“Thôi vậy, không nói chuyện này nữa.” Từ Doãn Xuân đổi giọng: “Vừa nãy thiếu gia thành kết rất lâu, có phải vì đặc biệt thích Tiểu Xuân nên hoàn toàn không kiềm chế nổi không?” 

Vệ Tu bùng nổ: “Không được nói nữa!” 

Vệ Tu đã hiểu. 

Nếu hai người cứ tiếp tục dính lấy nhau không ngừng nghỉ kiểu này, không chỉ Từ Doãn Xuân phế đi mà ngay cả đầu của y cũng sẽ đầy ắp những thứ đen tối. 

30 

Vệ Tu gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Tích. 

Vệ Tu thẳng thừng mở lời: “Cậu dẫn Từ Doãn Xuân ra ngoài chơi đi.” 

Thẩm Tích nghi ngờ bản thân nghe nhầm: “Nói thật đấy à?” 

Xong thi cuối kỳ là đến kỳ nghỉ đông, Từ Doãn Xuân được nghỉ không có việc gì làm, có thể tưởng tượng được cảnh hắn hai mươi bốn giờ bám dính lấy y không rời. 

Để tránh cho nhà mình biến thành ổ dâm loạn, Vệ Tu chỉ còn cách nhờ Thẩm Tích dẫn Từ Doãn Xuân ra ngoài. 

Vệ Tu: “Đừng nghi ngờ nữa, mau dẫn em ấy đi đi!” 

Thẩm Tích vốn đã muốn giúp Từ Doãn Xuân thoát khỏi ma trảo của Vệ Tu, giờ đây đương nhiên đồng ý. 

31 

Thẩm Tích xuất hiện bằng tốc độ nhanh nhất. 

Cậu vừa bước vào cửa đã thấy Từ Doãn Xuân nằm lăn lộn dưới đất ăn vạ. 

“Tiểu Xuân không đi đâu! Tiểu Xuân rời thiếu gia một bước sẽ chết mất!” 

Thẩm Tích: “…” 

Vệ Tu vừa thu dọn hành lý cho Từ Doãn Xuân vừa dỗ dành: “Chỉ đi vài ngày thôi, chơi cho đã rồi về!” 

Thẩm Tích không chịu nổi nữa, giật đồ trong tay Vệ Tu: “Anh đừng thu dọn thay cậu ấy, để cậu ấy tự làm đi!” 

Vệ Tu nổi giận, giật lại hành lý: “Trời lạnh rồi, em ấy mà cảm lạnh thì làm sao đây!” 

Thẩm Tích: “???” 

Rốt cuộc ai mới là thiếu gia trong nhà này? 

Có phải Vệ Tu và Từ Doãn Xuân bị đổi hồn không, sao tính cách lại khác hẳn trước kia như vậy? 

32 

Cuối cùng Thẩm Tích và Từ Doãn Xuân cũng chuẩn bị ra ngoài. 

Từ Doãn Xuân từ chơi xấu ăn vạ chuyển sang giận dỗi, không chịu tạm biệt Vệ Tu: “Dù sao thiếu gia cũng chẳng nhớ em, không cần nói tạm biệt đâu.” 

Vệ Tu: “Từ Doãn Xuân! Sao em dám nói lời đó!” 

Vệ Tu đặc biệt kiêng kỵ chuyện ấy, Từ Doãn Xuân nhận ra bản thân lỡ lời, cúi đầu không nói thêm gì. 

Vệ Tu: “Nói tạm biệt cho tử tế!” 

Từ Doãn Xuân vẫn im lặng. 

Ba giây sau, Từ Doãn Xuân nhào vào lòng Vệ Tu. 

Thẩm Tích trợn trắng mắt: “Xong chưa! Chúng ta chỉ đi vài ngày thôi! Lại không phải là lên pháp trường!” 

Thẩm Tích kéo Từ Doãn Xuân đi, Từ Doãn Xuân khóc lóc thảm thiết, để lại trên ngực Vệ Tu một vệt nước mắt ướt át. 

33 

Là nhân vật thụ nghèo khổ tiêu chuẩn trong tiểu thuyết tra tiện, Thẩm Tích chưa từng đi du lịch nhiều, lần trước ra ngoài chơi vẫn là chuyến đi thủy cung cùng Từ Doãn Xuân. 

Chính vì vậy, vừa ra khỏi nhà ga, Thẩm Tích đã lạc đường. 

Thẩm Tích lo lắng trong lòng, nghĩ xem phải làm sao đây? 

Chuyến đi quá đột ngột, cậu không kịp lên kế hoạch, huống chi giờ còn dẫn theo một Từ Doãn Xuân chẳng biết gì hết! 

“Từ Doãn Xuân, cậu đợi một chút…” 

Lời Thẩm Tích còn chưa dứt đã bị Từ Doãn Xuân kéo đi. 

Thẩm Tích: “Cậu biết đường này sao?” 

Từ Doãn Xuân: “Tôi đã làm xong cẩm nang du lịch lúc ở trên xe, giờ gửi cho cậu ngay đây.” 

Thẩm Tích mở cẩm nang mà Từ Doãn Xuân gửi, đọc thấy hành trình mỗi ngày đều được sắp xếp rõ ràng, ở đâu, chơi đâu, ăn đâu đều được ghi chép mạch lạc, thời gian cụ thể, lộ trình cụ thể, thậm chí còn có thiết kế đẹp mắt. 

“Đúng rồi, tháo vòng cổ ra đi.” 

Từ Doãn Xuân không lãng phí thời gian chờ xe, lấy hộp dụng cụ ra, sửa vòng cổ Omega cho Thẩm Tích. 

Lúc này Từ Doãn Xuân tinh thần phấn chấn, vẻ mặt tập trung, hoàn toàn khác hẳn kẻ vừa nằm lăn lộn giãy đành đạch dưới đất trước khi đi. 

Thẩm Tích như được chứng kiến kỳ tích thú cưng nhỏ tiến hóa thành con người độc lập. 

34 

Vệ Tu không có ở đây, Thẩm Tích không chỉ gặp lại Từ Doãn Xuân khôn khéo già dặn trong ký ức mà còn được thấy một mặt khác của hắn. 

Lúc ấy hai người đi ngang qua một con hẻm, trong hẻm có vài tên lưu manh đang vây quanh bắt nạt một học sinh. 

Thẩm Tích thấy vậy lập tức tiến lên ngăn cản. 

Đám lưu manh thấy một Omega đẹp đến kinh diễm, lòng tà dâm nổi lên, lập tức muốn trêu ghẹo Thẩm Tích. 

Thẩm Tích định dùng thiết bị tự vệ trong vòng cổ thì Từ Doãn Xuân lại kéo cậu: “Không phải cậu muốn làm mãnh 1 sao? Dạy cậu vài chiêu, nhìn cho kỹ đấy.” 

Từ Doãn Xuân vừa dứt lời, nắm đấm đã vung ra. 

Động tác của hắn vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác, mỗi cú đấm đều nhắm thẳng vào điểm yếu của đối phương. Bọn lưu manh đều là Alpha khỏe mạnh cường tráng, vậy mà chưa đầy một phút đã bị hắn đánh ngã gục toàn bộ. 

Từ Doãn Xuân mặt không đỏ hơi không gấp: “Thế nào? Nhìn rõ chưa?” 

Thẩm Tích: “Cậu… tay cậu chảy máu rồi…” 

Từ Doãn Xuân không để tâm, lau qua quýt lên quần áo: “Xối chút nước là xong.” 

Thẩm Tích ngây người. 

Rốt cuộc kẻ đụng phải ngón chân cũng lăn ra đất khóc, phải để Vệ Tu dỗ mãi mới chịu nín là ai vậy? 

Thẩm Tích nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra một khả năng. 

… Pheromone của Vệ Tu có chức năng làm giảm trí thông minh. 

35 

Phía bên kia. 

Sau khi Từ Doãn Xuân rời đi, Vệ Tu thở phào nhẹ nhõm. 

Y dọn dẹp lại nhà cửa, mở cửa sổ để mùi vị ngai ngái bay đi, pha cho mình một ấm trà, đến thư phòng chuẩn bị làm việc. 

Tiểu Xuân dính người đã ra ngoài chơi, rốt cuộc giờ y có thể yên tĩnh lại rồi. 

Thiếu gia phải nỗ lực kiếm tiền nuôi Tiểu Xuân! 

36 

Nửa tiếng sau, Vệ Tu thấy trời chuyển âm u. 

Hình như sắp mưa, không biết Tiểu Xuân có để ý không. 

Bọn họ đi đến đâu rồi? Ăn uống gì chưa? 

Kỳ lạ, sao Từ Doãn Xuân không nhắn tin gì hết? 

Có phải vẫn đang giận không? Đồ con nít! 

Vệ Tu nhìn chằm chằm điện thoại, lòng đầy lo lắng. 

Y gõ vài chữ rồi lại xóa đi, đặt điện thoại sang một bên. 

Thôi, không nghĩ nữa, Từ Doãn Xuân cũng lớn ngần ấy rồi. 

Mười giây sau, Vệ Tu lại cầm điện thoại lên. 

37 

Từ Doãn Xuân nhận được tin nhắn từ Vệ Tu. 

Vệ Tu: [Chụp ảnh gửi anh, anh phải xác nhận em an toàn.] 

Từ Doãn Xuân đang ăn cơm, chụp một bức ảnh đồ ăn gửi cho Vệ Tu. 

Vệ Tu: [Anh không muốn xem cái này.] 

Vệ Tu: [Anh muốn ảnh của em.] 

Từ Doãn Xuân nhờ Thẩm Tích chụp cho mình một bức, gửi ảnh qua, rốt cuộc Vệ Tu cũng hài lòng. 

Nhưng chưa đầy một phút, điện thoại từ Vệ Tu đã gọi đến. 

“Tay em sao lại bị thương? Em đánh nhau với kẻ nào?” Vệ Tu lo lắng: “Mở video! Ngay lập tức!” 

Giọng Vệ Tu quá lớn, ngay cả Thẩm Tích cũng nghe thấy. 

Thẩm Tích bó tay. 

Rốt cuộc Vệ Tu đã phóng to ảnh lên bao nhiêu lần, phải nhìn kỹ đến mức nào mà ngay cả vết thương trên tay cũng phát hiện? 

… Rốt cuộc là ai không thể rời khỏi ai đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương