Khi Pháo Hôi Thụ Biến Thành Vạn Nhân Mê
-
Chương 70: Chị dâu
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Ánh nắng sớm mùa thu len qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng.
Lâm Viễn Chi cúi mắt, nhìn đỉnh tóc đen của Lộ Nghiêu. Tay phải đặt trên bàn vô thức siết chặt, từng đường gân xanh nổi rõ trên cổ tay. Yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, khó khăn tìm lại giọng nói của chính mình.
"Nghiêu Nghiêu, đừng..."
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh không thể thốt ra lời nào nữa.
Lộ Nghiêu thỉnh thoảng liếc nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục.
Thời gian trôi qua thật lâu, một tia sáng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, ánh vào đôi mắt của Lâm Viễn Chi. Con ngươi anh co rút, đột nhiên mở bừng mắt.
Lộ Nghiêu đứng dậy, ánh mắt lướt qua gò má vẫn còn vương chút ửng đỏ của Lâm Viễn Chi, khóe môi cong lên mang theo ý cười thích thú.
Ngực Lâm Viễn Chi phập phồng kịch liệt. Anh nhìn đôi môi đỏ bừng và đôi mắt ươn ướt của Lộ Nghiêu, đưa tay ra kéo cậu vào lòng.
Lộ Nghiêu ngồi trên đùi anh, đầu lưỡi li.ếm nhanh qua khóe môi, cười khẽ nhìn anh.
"Không làm lỡ buổi họp của anh chứ?"
Lâm Viễn Chi còn tâm trạng nào mà họp hành nữa, anh giữ chặt gáy cậu, hung hăng cắn lên đôi môi mềm mại kia.
Lộ Nghiêu bị anh hôn đến mức đói bụng. Cậu chống tay lên vai Lâm Viễn Chi, đẩy anh ra một chút, cười cầu xin tha, "Không được rồi, hôn nhau tốn nhiều calo quá, em phải ăn gì đó đã."
Lâm Viễn Chi ôm eo cậu, ghé sát tai thì thầm, giọng trầm thấp mang theo ý cười, "Anh tưởng...em vừa mới ăn no rồi chứ."
Lộ Nghiêu đỏ tai, vờ ho nhẹ hai tiếng, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi đùi anh, tìm cớ uống một ngụm nước trên bàn để che giấu.
"Anh nhanh chóng họp cho xong đi, rồi xuống ăn sáng với em."
Hai người ở lại cổ trấn thêm nửa ngày rồi lên chuyến bay chiều về Uyển Thành.
Trên đường từ sân bay về nhà, Lộ Nghiêu bất ngờ nhận được cuộc gọi từ David.
"Hôm nay có một người đàn ông trung niên lạ đến biệt thự Bán Sơn tìm anh."
"Ông ta nói tiếng Trung, em cũng không nghe rõ lắm...Hình như họ Lộ?"
Họ Lộ?
Lộ Nghiêu nheo mắt, dường như đã đoán được điều gì.
"Ông ta có để lại số điện thoại không?"
Năm đó khi ra nước ngoài, cậu đã chặn số và WeChat của người kia, đối phương muốn liên lạc với cậu, chắc chắn chỉ có thể đến biệt thự Bán Sơn.
"Có, ông ấy nói nếu cậu đã về nước, hy vọng có thể gặp mặt."
"Biết rồi, chuyện này đừng nói với mẹ anh."
"Okay." David đổi chủ đề, tò mò hỏi về tình hình của cậu, "Nghiêu, anh với anh Lâm thế nào rồi?"
Lộ Nghiêu nghiêng đầu nhìn Lâm Viễn Chi ngồi bên cạnh, khóe môi nhếch lên.
"Từ nay đừng gọi là anh Lâm nữa, gọi là chị dâu đi."
David hét lên một tiếng, "Hai người ở bên nhau rồi sao? Tuyệt quá!"
Lộ Nghiêu khẽ cười, đợi David bình tĩnh lại rồi mới nhắc đến chuyện chính.
"Dượng Elliot nói với anh là cậu vừa nộp đơn xin chương trình trao đổi của Đại học T, có đúng không?"
"Đúng vậy! Hồ sơ của tôi đã được duyệt rồi, mấy ngày nữa sẽ sang Đại học T báo danh. Nghiêu, em sắp trở thành đàn em của anh rồi!"
"Lớp tiếng Trung của cậu học đến đâu rồi? Đừng để đến lúc vào trường lại nghe chẳng hiểu gì."
"Yên tâm, em tiến bộ từng ngày, giao tiếp cơ bản không thành vấn đề. Với lại, Đại học T có nhiều giáo sư nước ngoài lắm, em có thể chọn lớp của họ mà."
David luôn có suy nghĩ riêng, Lộ Nghiêu cũng không muốn can thiệp.
"Được rồi, vậy cậu chuẩn bị đồ đạc đến đâu rồi? Ở đây học đại học thì phải sống trong ký túc xá đấy."
"Đang thu dọn dần đây."
David cười hì hì, "Có phải anh mong em nhanh chóng dọn ra ngoài để còn thoải mái tận hưởng thế giới hai người với anh Lâm không?"
Lộ Nghiêu day day thái dương, "Tín hiệu không tốt, anh cúp máy trước đây."
Cậu khóa màn hình điện thoại, vừa quay đầu đã thấy Lâm Viễn Chi đang nhìn mình.
"Chị dâu?"
Lâm Viễn Chi nhướng mày, nhấn từng chữ một cách chậm rãi.
Lộ Nghiêu chớp mắt, giả vờ ngây ngô, "Chị dâu gì chứ? Em nói từ đó hồi nào? Anh có nghe nhầm không đấy?"
Lâm Viễn Chi bật cười, siết chặt lấy tay cậu. Anh còn định nói gì đó thì điện thoại trong túi áo gió rung lên.
Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, ánh mắt anh trầm xuống, đưa máy lên tai.
"Mẹ."
"Viễn Chi, mẹ nghe trợ lý nói con đã về từ tỉnh Z, khi nào về đến nhà vậy?"
Lâm Viễn Chi nhìn đồng hồ, "Khoảng nửa tiếng nữa."
"Mẹ hôm nay nấu canh, lát nữa mang qua cho con nhé? Con lúc nào cũng mải mê công việc, chẳng chịu quan tâm sức khỏe gì cả."
Lâm Viễn Chi im lặng vài giây, giọng điệu bình thản, "Không cần đâu, tối nay con ăn bên ngoài, mẹ đừng tốn công."
Nghe anh nói vậy, Thiệu Tiểu Vân thoáng thất vọng, nhưng vẫn giữ nụ cười dịu dàng.
"Vậy cũng được."
"Còn chuyện gì nữa không ạ?"
Bà do dự một chút, thăm dò hỏi, "Mẹ nghe nói, thằng bé họ Lộ kia đã về nước rồi...Hai đứa con—"
"Chúng con đang ở bên nhau."
Lâm Viễn Chi nắm chặt tay Lộ Nghiêu, giọng nói mang theo ý trào phúng, "Sao thế? Mẹ cũng giống ông nội, muốn can thiệp vào quyền lựa chọn bạn đời của con à?"
"Mẹ không có ý đó." Triệu Tiểu Vân thở dài, nhìn ra hồ nước ngoài cửa sổ, "Năm năm trước, ba con làm quá đáng thật, lúc đó con đau khổ thế nào, mẹ đều thấy cả. Bây giờ hai đứa quay lại với nhau, mẹ cũng mừng cho con."
Lâm Viễn Chi thoáng sững sờ, không ngờ mẹ mình lại nói như vậy.
"Viễn Chi, dù con nghĩ thế nào về mẹ cũng không sao. Mẹ chỉ mong con hạnh phúc, con hiểu chứ?"
Khi cúp máy, anh trầm mặc hồi lâu.
Lộ Nghiêu siết nhẹ những ngón tay thon dài của anh, dịu dàng nói, "Em thấy mẹ anh rất quan tâm anh đấy. Dù là tình thân, cũng cần được nuôi dưỡng."
Lâm Viễn Chi trầm giọng, "Anh sẽ cố gắng."
Sau bữa tối, Lộ Nghiêu trở về biệt thự Bán Sơn. David đang sắp xếp đống đồ lặt vặt từ chợ đồ cũ, thấy cậu bước vào liền reo lên.
"Nghiêu, anh về rồi!"
Cậu ta nhìn ra sau cậu, "Chỉ có mình anh thôi à? Anh Lâm không tới?"
"Anh ấy là tổng giám đốc, đâu thể suốt ngày làm tài xế cho anh được." Lộ Nghiêu mở tủ lạnh lấy lon Coca, vặn nắp uống một ngụm, thoải mái ngả người trên sofa.
"Nghiêu, em thấy anh sau khi trở về lần này thay đổi hẳn đấy. Câu tiếng Trung kia nói thế nào nhỉ... 'Vinh cương hoán phát'?" David cười tít mắt nhìn cậu.
"Là 'Dung quang hoán phát'*." Lộ Nghiêu tặc lưỡi. "Anh thật sự bái phục cậu rồi đấy, đây gọi là có tiến bộ à?"
* 容光焕发: mặt mày rạng rỡ.
"Thành ngữ vốn dĩ đã khó nói, em đã cố gắng học rồi mà." David đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấy từ ngăn kéo dưới bàn trà ra một mảnh giấy nhỏ.
"Đây là số điện thoại người đàn ông đó để lại, ông ấy nói muốn gặp anh một lần."
Nụ cười trên mặt Lộ Nghiêu hơi thu lại. Cậu nhìn chằm chằm vào dãy số trên giấy, vẻ mặt đăm chiêu.
⸻
Hai ngày sau, cậu hẹn gặp Lộ Vũ Phong tại một quán cà phê.
So với dáng vẻ phong độ năm năm trước, giờ đây Lộ Vũ Phong đã già đi trông thấy. Hai bên tóc mai điểm bạc, khóe mắt hằn sâu những nếp nhăn.
Ngồi xuống ghế, ông ta nhìn cậu, giọng điệu có chút cảm khái.
"Nghiêu Nghiêu, con lớn thật rồi."
Lộ Nghiêu khẽ cười, tùy ý lật giở thực đơn. "Còn ba thì già đi rồi."
Năm năm xa cách, gặp lại Lộ Vũ Phong, Lộ Nghiêu chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Ông ta vốn không phải một người cha tốt, nhưng cũng đã cố gắng cho cậu một môi trường trưởng thành đầy đủ vật chất, lúc nhỏ cũng từng nâng niu cậu trong lòng bàn tay. Vì thế, cậu không hận ông ta.
"Con người rồi cũng sẽ già đi thôi. Thời đại này là của các con." Giọng nói Lộ Vũ Phong mang theo chút hoài niệm. Ông ta nhìn cậu, khẽ hỏi: "Ba nghe nói con đang học làm đạo diễn?"
"Ừm, lần này về nước là để cùng một đàn anh quay phim tài liệu."
"Đạo diễn thì tốt, có thể làm phim truyền hình, phim điện ảnh, để hàng triệu, thậm chí hàng tỷ người xem được. Con giỏi hơn ba hồi trước nhiều. Lúc đó ba chỉ nghĩ đến tiền, ngày ngày chỉ lo làm sao kiếm được nhiều hơn. Đúng là một kẻ tầm thường."
Lộ Nghiêu gọi một ly cà phê Blue Mountain và một phần bánh waffle, sau đó đưa thực đơn cho phục vụ.
"Mỗi người có lý tưởng riêng. Hồi ấy ba cũng đâu có điều kiện như con bây giờ, có thể làm những gì mình thích."
Lộ Vũ Phong gật đầiu, ánh mắt thoáng chút hối lỗi.
"Trước đây...ba ít quan tâm con quá. Giờ muốn quan tâm thì lại chẳng thấy con đâu. Đều là do ba tự chuốc lấy."
Lộ Nghiêu không muốn nhắc lại chuyện cũ. Khi cà phê được mang lên, cậu dùng thìa khuấy nhẹ dưới đáy cốc, rồi đổi đề tài:
"Công ty của ba dạo này thế nào? Vài năm qua có mở rộng không?"
Lộ Vũ Phong cười khổ, "Cũng bình thường thôi. Cô Giang con...thích nhúng tay vào chuyện công ty, đưa không ít họ hàng bên đó vào làm, ba muốn làm gì cũng chẳng dễ dàng."
Lộ Nghiêu im lặng, "cô Giang" chính là người phụ nữ mà Lộ Vũ Phong cưới sau khi ngoại tình. Một kẻ ba mươi trẻ đẹp giành được vị trí chính thất, đâu dễ cam lòng chỉ làm một bình hoa trang trí trong nhà. Chuyện này cũng chẳng có gì bất ngờ.
Lộ Vũ Phong thở dài: "Thật ra, có đôi lúc ba rất hối hận..."
Chưa dứt lời, điện thoại trên bàn bất chợt rung lên. Nhìn thấy tên người gọi đến, sắc mặt ông ta thoáng sa sầm, dứt khoát ngắt cuộc gọi.
Nhưng chỉ vài giây sau, chuông lại vang lên lần nữa. Ông ta bực bội tặc lưỡi, đơn giản tắt nguồn điện thoại luôn.
Lộ Nghiêu đoán thử:
"Là...cô Giang gọi à?"
Lộ Vũ Phong miễn cưỡng ừ một tiếng, giọng điệu đầy chán nản:
"Lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ, ở công ty thì bám sát không rời, ra ngoài thì mười phút lại gọi kiểm tra một lần, phiền chết đi được—"
Lộp cộp! Tiếng gót giày cao vang lên, một người phụ nữ mặc váy Chanel mới nhất bước nhanh vào quán cà phê, vừa nhìn thấy Lộ Vũ Phong đã lớn tiếng mắng:
"Được lắm, điện thoại tôi gọi thì không nghe! Tôi biết ngay là anh lại đang nuôi con hồ ly tinh nào bên ngoài—"
Lời còn chưa dứt, khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt Lộ Nghiêu, người phụ nữ lập tức ngừng lại, cười gượng:
"Hóa ra là Nghiêu Nghiêu à. Bố con thường xuyên nhắc đến con lắm đấy."
Sắc mặt Lộ Vũ Phong lúc đỏ lúc trắng, tức đến run cả người.
"Cô còn định gây náo loạn đến bao giờ? Ở nhà chưa đủ à? Còn muốn chạy ra ngoài làm trò hề sao?!"
"Lộ Vũ Phong, anh nói rõ ràng cho tôi đi! Tôi gọi không nghe máy, lo lắng đến tìm cũng không được à? Tôi làm gì mất mặt hả?"
Lộ Nghiêu thanh toán hóa đơn, bảo phục vụ gói phần bánh waffle lại, sau đó mỉm cười nhìn hai người họ đang cãi vã đỏ mặt tía tai.
"Hai người cứ từ từ nói chuyện, con đi trước đây."
"Nghiêu Nghiêu..."
"Người ta đi rồi mà anh còn nhìn cái gì? Không nỡ xa con trai à? Hay là không nỡ xa Trần Hương Mai, muốn tái hôn với cô ta?"
"Cô nói linh tinh cái gì vậy?!"
"Tôi nói sai chỗ nào? Trần Hương Mai kết hôn với ông giáo sư Mỹ kia, anh biết được thì buồn mấy ngày trời, đúng không? Buổi tối còn chạy ra ngoài uống rượu, say khướt về nhà bắt tôi hầu hạ, tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đấy!"
"Cô đúng là ngang ngược hết chỗ nói! Tôi đã ly hôn với cô ta rồi, cô còn muốn thế nào nữa?!"
"Đàn ông các anh ai mà chẳng thích 'ăn trong bát, ngó trong nồi', đừng tưởng tôi không biết!"
Lộ Nghiêu cầm hộp bánh rời khỏi quán cà phê. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh và những cụm mây trắng lững lờ trôi, cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có.
Cậu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Lâm Viễn Chi:
Khi nào tan làm? Tối nay đi ăn nhé?
Đối phương trả lời rất nhanh:
Năm rưỡi. Em muốn ăn gì? Anh đặt nhà hàng trước.
Lộ Nghiêu nhìn đồng hồ, còn chưa đến ba giờ. Dù sao cũng rảnh rỗi, cậu liền quyết định đi thăm người bạn trai đang làm việc vất vả.
Công ty anh ở đâu? Em có bánh waffle, muốn mang cho anh ăn. ❤️
Lâm Viễn Chi gửi địa chỉ, dặn dò:
Đến nơi thì nhắn anh, anh bảo trợ lý xuống đón.
OK.
Trụ sở chính của Tập đoàn Cố Thị nằm tại khu trung tâm đắt đỏ bậc nhất ở Uyển Thành. Hai tòa tháp song sinh cao vút sánh đôi, lớp kính phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh.
Lộ Nghiêu ngước nhìn logo tập đoàn Cố Thị, rồi bước vào tòa nhà. Trợ lý đã đợi sẵn tại cổng soát thẻ, vừa thấy cậu liền tươi cười đón tiếp:
"Ngài là Lộ tiên sinh phải không? Mời đi theo tôi."
Lộ Nghiêu lên thẳng tầng cao nhất bằng thang máy VIP, đến văn phòng tổng giám đốc.
Lâm Viễn Chi đang tập trung xem hồ sơ đấu thầu, vẻ mặt nghiêm túc, đến mức cậu bước đến tận trước mặt mà anh cũng không hay biết.
Cho đến khi một cảm giác mềm mại nhẹ nhàng lướt qua má.
Lộ Nghiêu nhanh chóng hôn lên má anh một cái, rồi thẳng người dậy, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Lâm Viễn Chi gập cuốn hồ sơ thầu lại, không thèm ngước mắt, chỉ đưa tay kéo Lộ Nghiêu ngồi lên đùi mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook