Kẻ yếu nhất học viện chính là khắc tinh của Quỷ
-
Chap 82 Tiệc giao lưu (5)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi.
Tôi đi đến địa điểm gặp gỡ của chúng tôi. Địa điểm tổ chức tiệc ở tòa nhà thứ ba của Cung Điện.
Bên trong địa điểm tổ chức tiệc sang trọng, những sinh viên ăn mặc đẹp đẽ đang hơi say sưa trò chuyện vui vẻ với nhau.
Đó là nơi mà Dorothy hiện đang ở.
‘Dorothy đâu rồi?’
Tôi nhanh chóng nhìn khắp nơi để tìm cô ấy.
Sau khi quyết định tham dự buổi tiệc giao lưu tại Atla Hall, tôi đã thay đổi quyết định và chấp nhận lời đề nghị trở thành bạn đồng hành của Dorothy.
Liệu tôi có nổi bật nếu ở cùng Dorothy không? Ờ thì, cũng không phải là tôi cần phải ẩn mình như một con chuột chũi đào hang dưới lòng đất.
Alice không thể hành động hấp tấp vào lúc này vì các nhân viên của học viện đều đã biết về kẻ phản bội ở trong học viện.
Hơn nữa, còn rất nhiều học sinh khác sở hữu hệ băng mạnh hơn tôi rất nhiều, nên cô ta không thể xác định tôi là Quái vật đen được.
Kịch bản trên thực tế đã bắt đầu thay đổi.
Ngay cả Dorothy cũng đứng về phía tôi.
Và thậm chí cả những tin đồn thất thiệt về việc tôi và Luce đang trong một mối quan hệ cũng không thực sự gây hại gì.
'Trong trường hợp đó…'
Tốt hơn là thể hiện mối quan hệ thân thiết của tôi với Dorothy thay vì cố gắng tránh thu hút sự chú ý.
Bằng cách này, ngay cả khi Alice có để ý đến tôi, cô ta cũng không thể động đến tôi khi mà việc tôi được Dorothy bảo vệ được mọi người biết đến.
Dù sao thì tôi cũng chỉ cần cầm cự cho đến khi Alice bị khuất phục thôi.
Đương nhiên, hôm nay tôi chỉ định nhấn mạnh rằng mình thân thiết với Dorothy tại buổi tiệc này. Tôi không có ý định bám lấy cô ấy hay lợi dụng cô ấy trong tương lai.
…Nhưng tất cả chỉ là cái cớ.
'Mình chỉ cảm thấy hơi mệt thôi.'
Thành thật mà nói, tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Tôi cũng là con người, nên tôi không thể cứ chạy như một kẻ điên mãi được.
Thỉnh thoảng tôi cần phải nghỉ ngơi, giống như hồi tôi còn đi học toàn thời gian vậy.
Tôi nghĩ mình sẽ kiệt sức sau khi đối phó với Malrog.
Và đúng như tôi mong đợi, năng lượng của tôi nhanh chóng sụt giảm ngay khi thần kinh tôi được thư giãn. Cuộc chiến cân não mà tôi đã tiến hành với Malrog khiến tôi thực sự mệt mỏi.
Tôi đã lường trước được điều này, nên tôi quyết định dành một ngày nghỉ với Dorothy, người đã ngỏ lời muốn tôi làm người đồng hành cùng cô ấy.
Nhưng, vì một lý do nào đó… Tôi không thể tìm thấy Dorothy ở bất cứ đâu. Tôi không thể tìm thấy cô ấy bất kể tôi tìm kiếm thế nào.
'Mình đến hơi sớm…'
Có phải cô ấy vẫn chưa đến vì tôi đã đến đây sớm không?
Tôi đang chìm trong suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên cạnh.
“Thật trùng hợp. Ta thấy rằng ngươi cũng tham gia vào buổi tiệc này.”
Giọng nói toát ra sự tao nhã phù hợp với một cô gái trẻ nhưng cũng sắc bén như một lưỡi kiếm.
Tôi quay lại để xem đó là ai.
Chủ nhân của giọng nói đó đang đeo một chiếc kẹp tóc hình hoa hồng đỏ thẫm trên mái tóc bob màu nâu và mặc một chiếc váy đỏ thẫm. Đó là Rose Red Rivera.
Bên cạnh cô ta là một chàng trai trẻ đẹp trai mặc bộ vest lịch lãm.
Tóc anh ấy có màu nâu giống như tóc của Rose và một bông hồng đỏ thắm được cài trên ngực áo anh ta.
Nhìn vào vóc dáng cơ bắp và thanh kiếm đeo ở thắt lưng, có vẻ anh ta là một học viên của Khoa Hiệp sĩ.
'Mình nghĩ mình đã thấy anh ấy trong trò chơi. Anh ấy có lẽ là…'
À đúng rồi, anh trai của Rose. Một học sinh cuối cấp.
Anh ấy cao hơn tôi khoảng một cái đầu. Tôi cao khoảng 175 cm, nên là anh ấy khá cao.
"Oh, rất vui được gặp cô."
Dù sao đi nữa, tôi chào họ với một nụ cười.
Rose và tôi không thể nói là có quan hệ tốt đẹp ngay cả khi chỉ nói cho có, nhưng hãy để quá khứ ngủ yên.
Chắc cô ta không định gây gổ với tôi giữa bữa tiệc, phải không?
…Tuy nhiên, Rose vẫn cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
“Có vẻ như ngươi không có bạn đồng hành… Nhưng mà, ai lại muốn làm bạn đồng hành với một kẻ như ngươi chứ?”
Tôi đã biết điều tốt đẹp đó không thể trở thành sự thật.
Đợi đã, không phải cô mang anh trai mình đến đây cùng vì bản thân cũng chưa có bạn đồng hành sao?
“Thằng nhãi nào vậy, Rose?”
“Anh nhớ không, anh Razel? Hắn là tên khốn mà em đã kể với anh trước đây đấy.”
Rose khoanh tay lại.
Có một sự ác ý trắng trợn trong giọng điệu tươi cười của cô ta. Trông như cô ta đang mạnh miệng vì có người anh trai đáng tin cậy bên cạnh.
Razel, anh trai của Rose, cau mày và nhìn tôi chế giễu.
“Hắn ta là một gã tồi tệ và kiêu ngạo… Hắn ta cũng từng làm đau em, và hắn ta chính là tên khốn đã chơi xỏ em.”
Cô ta khiến tôi nhớ đến câu nói về việc đẩy người khác xuống hố.
Suy cho cùng, Rose luôn là kẻ châm ngòi cho mọi xung đột nhỏ nhặt giữa chúng tôi.
“Không phải đều là chuyện quá khứ sao? Hơn nữa, trước giờ đều là cô khơi mào…”
Bụp!
Tôi cảm nhận một cú đánh bất ngờ vào má khi mà đầu tôi quay sang một bên. Chuyện này xảy ra rất đột ngột.
'Cái quái gì vậy…?'
Má tôi đau nhói. Razel, anh trai của Rose, đã đấm vào mặt tôi.
“Ngươi không bị ngã. Khỏe hơn ta nghĩ đấy.”
Razel đã lấy khăn tay ra và lau nắm đấm của mình. Thằng này hành động như thể đã chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Không khí bên trong địa điểm tổ chức tiệc nhanh chóng lạnh đi. Ngay cả khi nhạc vẫn đang được chơi, điều đó vẫn rất rõ ràng vì mọi người đã đột nhiên ngừng nói chuyện..
Mọi người đều quay lại nhìn chúng tôi, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
“Đó là vì đã làm đau Rose, cô em gái yêu quý của ta, và khiến em ấy buồn. Ngươi cần phải hiểu vị trí của mình.”
[Razel Red Rivera]
Level: 88
Chủng tộc: Nhân loại
Nguyên tố: Lửa, Sét
Độ nguy hiểm: Thấp
Tâm trí:[Cảm thấy bị làm nhục bởi bạn.]
Tâm trạng của tôi dần dịu lại.
Thằng chó này đang làm tôi điên tiết hơn vì lời nó nói nghe có vẻ là có học và thượng đẳng ấy.
Lời vu khống của thằng này được nói ra một cách rất lịch sự, nhưng dù thế nào thì nó vẫn chứa đầy sự khinh thường đối với tôi.
“Sau tất cả những gì ngươi đã làm với em gái ta, ngươi rất táo bạo khi dám nói, 'Rất vui được gặp cô'…hử? Ta thấy ngươi không biết xấu hổ và cũng vô lý nữa. Ngươi không nghĩ lời chào của mình là khiếm nhã sao?”
Razel kết thúc việc lau sạch nắm đấm của mình và cất chiếc khăn tay trở lại vào túi.
Không phải là gã bị dính máu hay có bẩn trên tay. Gã thực tế không cố lau sạch bất cứ thứ gì. Ngoại trừ bụi bám trên da tôi, có lẽ vậy.
“Có lẽ là vì ngươi không được giáo dục tử tế. Ngươi hẳn là xuất thân từ gia đình thường dân nghèo khó. Hãy để ta nhân cơ hội này giải thích rõ ràng cho ngươi ngay tại đây và ngay lúc này. Đây có thể là học viện, nhưng ngươi không bao giờ được quên gốc gác của mình. Ngươi cần phải hiểu rõ vị trí của mình hơn.”
“…Ồ vậy sao?”
“Hãy tỏ ra tôn trọng khi nói chuyện với ta.”
Bài phát biểu tao nhã và quý phái của Razel dường như chứa đầy sương giá.
“Ngươi không biết rằng hậu bối phải tôn trọng tiền bối sao? Ngươi dám nói chuyện tùy tiện với ta như vậy sao?”
Sau một hồi suy nghĩ, tôi nhận ra Razel có lý. Chắc chắn là tôi đã chào Rose không đúng cách.
“Đúng rồi, xin lỗi tiền bối, xin cho phép tôi chào hỏi lại lần nữa.”
Đây mới là cách chào hỏi đúng mực nhất .
Tôi giơ tay phải lên và giơ ngón giữa về phía Rose và Razel.
"Rất vui được gặp các người ở đây, bọn ngốc."
Rose bắt đầu hoảng sợ. Tôi đoán là cô ta thực sự thích lời chào của tôi rồi.
[Razel Red Rivera]
Tâm trí: [Cảm thấy bị xúc phạm và tức giận với bạn.]
Đúng như tôi dự đoán, cảm xúc đã biến mất khỏi khuôn mặt Razel khi gã ta bắt đầu vung nắm đấm lần nữa.
Thôi, sao cũng được. Điều này thực sự sẽ giúp tôi giải tỏa stress. Chúng ta cùng chơi nào, được chứ?
“…!”
Ngay lúc đó, một loạt những ngôi sao đủ màu sắc xuất hiện trên đỉnh đầu Razel.
Sparkle—.
Swoooosh——!!
“Ack!!”
Razel, kẻ vừa định đấm tôi, đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của tôi như thể gã đã bị dịch chuyển tức thời.
Cơ thể gã ta đang bị kéo đi đâu đó với tốc độ đáng kinh ngạc.
Gã bị lôi về phía cửa. Rose và tôi quay lại nhìn, giật mình.
Thud—!
Sparkle——!
“A-argh!”
Trước cửa
Một người con gái với mái tóc màu hoa oải hương làm tôn lên chiếc váy tím đầy tinh tế của cô lại đang nắm lấy đầu Razel bằng bàn tay đang mở rộng. Trong khoảnh khắc, một luồng gió đột nhiên thổi tới, và các cụm sao bị phân tán.
Razel quỳ xuống sàn khi gã cố vùng vẫy, nhưng người con gái đó không hề nhúc nhích. Giống như cô là một bức tường sắt vậy.
Những ngôi sao đủ màu sắc đang lơ lửng xung quanh họ.
Ma thuật tinh quang có thể tác động được mọi loại lực lượng. Một thứ sức mạnh cưỡng chế mạnh mẽ đã kéo Razel vào tay người con gái ấy.
Người con gái đó cũng sử dụng lực hấp dẫn khi cô nắm đầu Razel với lực nắm mạnh đến nỗi tôi sợ nó có thể nổ tung đầu hắn.
Cô ấy thậm chí còn sử dụng [Ma thuật bảo vệ cơ bản] cấp độ cao nhất. Không đời nào Razel có thể gây ra một vết xước nào cho người con gái đó cho dù gã ta có cố gắng thế nào đi nữa.
“…”
Vô cảm.
Đôi mắt của người con gái dường như chứa đựng cả vũ trụ bên trong, hướng về phía Razel.
Luồng mana nặng nề đè nặng lên không khí. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được cơn khát máu của cô ấy, điều này vô tình khiến tôi rùng mình.
Những sinh viên khác đang theo dõi cảnh tượng đó cũng không khá hơn là bao.
Dàn nhạc đã ngừng chơi. Các nhạc công cũng bối rối và toát mồ hôi lạnh khi nhìn người con gái có mái tóc màu hoa oải hương đó.
Âm thanh duy nhất vang lên khắp khán phòng là tiếng hét tuyệt vọng của Razel.
“G-aah…! Đầu tôi, đầu tôi…!! Argh!! C-cứu tôi với…!!”
Razel kẻ vừa mới rồi còn tràn đầy phẩm giá, nhưng giờ đã hoàn toàn mất sạch. Tất cả những gì tôi thấy là một sinh vật tầm thường đang tuyệt vọng đấu tranh để sinh tồn.
Nó nhắc nhở tôi rằng bất kể địa vị thế nào, tất cả đều bình đẳng trước cái chết.
Người con gái với mái tóc màu hoa oải hương đứng yên khi cô ấy giữ chặt đầu Razel.
Cô là người đứng đầu năm hai của Khoa Ma thuật và là người mạnh nhất tại Học viện Märchen, Dorothy Heartnova.
“N-nên có ai đó ngăn cô ấy lại đúng không…?”
“Dorothy, là Dorothy…! Ai có thể ngăn cản cô ấy chứ…? Ack!”
Swish—!
Crash——!
Dorothy ném Razel sang một bên, khiến gã đập xuống do lực hấp dẫn được tạo ra bởi ma thuật tinh quang của cô.
Sàn nhà nứt ra và tạo thành một cái hố khi cơ thể Razel bị đè bẹp xuống.
Giữa các cụm sao, gã ta ho ra máu trước khi ngất đi.
Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm khắp khán phòng.
“A-Anh trai…? Hả!”
Sau đó, Dorothy bắt đầu đi về phía Rose.
“T-tại sao cô lại đi về hướng này…?!”
Tôi cảm thấy một cơn khát máu dữ dội. Cụm sao lấp lánh hiện ra và biến mất xung quanh Dorothy trông rất đáng sợ.
Rose sợ hãi lùi lại, nhưng rồi cô ta vấp phải váy của mình và ngã về phía sau.
Khuôn mặt Dorothy lạnh ngắt khi cô nhìn xuống Rose. Rose run rẩy như thể cô ta bị bệnh dịch hạch.
Có lẽ cô ta cảm thấy như mình đang đi trên lớp vỏ trứng. Ngay cả tôi cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô ta chỉ bằng cách đứng cạnh.
“Tôi-tôi-tôi… Tôi chẳng làm gì cả…!”
Và sau đó.
Một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên nét mặt lạnh lùng của Dorothy.
“Xin lỗi, nhưng anh ấy sẽ đi cùng tôi. Anh ấy là bạn đồng hành của tôi, cô biết đấy.”
Mọi người tham dự đều có thể nghe rõ giọng nói của cô ấy vì địa điểm diễn ra sự kiện đang hoàn toàn im lặng.
Dorothy thu lại cái nhìn, nắm lấy cổ tay tôi và quay đi.
"Cái gì?"
Rose trông có vẻ vô cùng bối rối.
Những học sinh khác cũng chia sẻ cảm xúc tương tự cô ta. Tôi có thể nghe thấy họ nói những điều như, “Bạn đồng hành của Dorothy?” và, “ Anh ấy ?”
Dorothy là người mạnh nhất ở Học viện Märchen. Đúng như dự đoán, việc tôi là người đồng hành cùng cô ấy đã thu hút rất nhiều sự chú ý vào mình.
“Đi thôi, Hội trưởng~.”
"Tiền bối?"
Dorothy kéo tay tôi rồi nhanh chóng bước đi.
Lực kéo của cô ấy yếu vì đang không sử dụng ma thuật, nhưng tôi vẫn cứ để cô ấy kéo tôi đi.
“Ồ, mình quên mất.”
Dorothy búng tay như thể cô nhớ ra điều gì đó.
Đột nhiên, một cụm sao mờ nhạt xuất hiện xung quanh đầu Rose.
Swoosh—!
Pow!
“Gaah!”
Trọng lực đột nhiên tác động từ mọi hướng cùng một lúc, và đầu của Rose đột nhiên nghiêng sang một bên rồi đập mạnh xuống sàn.
Rose nằm vật ra trên sàn và rên rỉ.
Đó là điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi Dorothy và tôi rời khỏi địa điểm tổ chức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook