Kế Hoạch Bắt Cóc Bạch Nguyệt Quang
-
Chương 6: Chương 6
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Lục Thần cúi người xuống gần tôi. Sự quyến rũ pha lẫn men say khiến tôi nín thở.
Tôi dè dặt hỏi: “Vậy hôm đó anh hôn tôi là vì cái gì?”
Anh ta cúi đầu: “Muốn hôn thì hôn thôi.”
Giọng điệu tùy ý đó khiến tôi thấy mình bị xem thường. Tôi nghiêm túc hỏi tiếp: “Lục Thần, vậy... anh thích tôi không?”
Nếu anh ta nói có, tôi lập tức đổi đối tượng sang anh ta luôn. Dù gì nhiệm vụ cũng chẳng to tát gì, chỉ là một cái nhiệm vụ yêu đương vặt vãnh thôi mà.
Nhưng đợi mãi, Lục Thần chỉ cười cười, ngồi dậy, giọng nói mang theo cái kiểu lười nhác, thiếu gia nhà giàu ăn chơi: “Muốn chơi thật hả? Nếu thế thì chán lắm. Tôi có người mình thích rồi. Không phải cô.”
18
Tim tôi như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua. Không thích tôi thì lúc trước thả thính tôi làm gì?! Đúng là đồ cặn bã, một chút tình nghĩa cũng không chừa.
Xem ra số tôi đúng là đen đủi, dính ngay hai anh em nhà họ Lục. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, trái tim tôi chịu hai cú đòn chí mạng. Trong lòng, tiểu nhân đang gào khóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Tôi thầm gào lên: “Hệ thống ơi đổi nhiệm vụ cho tôi đi!!! Tôi không muốn yêu đương nữa đâu!!!”
‘Đinh đông’ một tiếng, hệ thống lười nhác trả lời: “Có ai như cô đâu, ồn ào muốn chết... Đổi nhiệm vụ á? Điểm nhiệm vụ của cô không đủ đâu, chỉ có thể đổi thành vai quần chúng thôi.”
Tôi: “Quần chúng? Là nữ phụ hả?”
Hệ thống: “Nữ phụ còn có tên, có đất diễn. Còn cô, là một vai quần chúng vô danh, đi qua đường cũng chẳng ai nhớ nổi mặt.”
Tôi: “Thế nhiệm vụ sao?”
Hệ thống: “Không có nhiệm vụ. Cuộc đời ăn bám sẽ kéo dài đến lúc cô sống hết trăm năm. Tuy nghèo khổ nhưng ít ra bình an, hạnh phúc cả đời.”
Tôi bắt đầu do dự. Nếu hoàn thành xong tuyến nhiệm vụ của Dư Kiều Kiều, tôi có thể trở về thế giới thật, còn được thưởng một triệu tệ. Chỉ phiền mỗi việc phải tìm người yêu đương. Còn nếu chọn vai quần chúng, thì phải sống ở thế giới này đến lúc già chết, bình an nhưng nghèo.
Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định.
19
Trước khi đi, Lục Thần liếc tôi một cái đầy ẩn ý: “Đợi tiền vào tài khoản, tôi sẽ thả cô đi. Ngoan ngoãn một chút.”
Thật ra tôi không hiểu nổi hắn ta. Không hiểu tại sao lúc trước bắt cóc tôi, lấy được tiền rồi cuối cùng lại thả tôi ra.
Rõ ràng lúc thì như thể có ý với tôi, giờ thì lại hợp tác với Bạch Uyển Nhi vì một trăm triệu còn thẳng thừng nói không thích tôi, đúng là đồ khốn.
Tôi nghĩ đến mức đau cả đầu mà cũng không ra được nguyên nhân, cảm giác cưa cẩm đàn ông, yêu đương kiểu này đúng là không hợp với tôi.
Việc hợp với tôi nhất, vẫn là... mặc kệ đời.
Tôi hỏi: “Nếu tôi không nghe lời thì sao?”
Hắn l.i.ế.m môi, cười nguy hiểm: “Không nghe lời? Tôi bẻ gãy chân cô.”
Tôi run lên một cái, hắn đã dám bắt cóc người rồi, còn chuyện gì hắn không dám làm nữa?
Chắc thấy tôi thật sự sợ rồi, hắn quay lưng, mặc đồ chỉnh tề, giọng cũng dịu đi một chút: “Dư Kiều Kiều, ở lại đây. Chỉ cần cô ngoan, tôi sẽ không động vào cô, cũng không làm hại cô.”
Nhưng... anh không thích tôi vậy mà lại hôn tôi như thế... cũng là làm tổn thương tôi rồi.
Chờ Lục Thần vừa đi tôi tranh thủ lúc người hầu vào phòng, vơ ngay cái ghế đập ngất đối phương.
Sáng hôm sau, một tin tức chấn động xuất hiện trên trang nhất: “Sốc! Con gái nhà giàu Dư Kiều Kiều say rượu lái xe, lao xuống vực mất tích!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook