Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

8

Tôi run b.ắ.n lên.

Thật muốn g.i.ế.c tôi à?!

Tôi sắp khóc: "Đừng g.i.ế.c chị mà… Hôm nay những chuyện này, chị tuyệt đối giữ kín miệng!"

Tôi còn tự bịt mắt lại: "Vừa nãy cái gì cũng không xảy ra hết, chị cũng không thấy mặt em, không nghe gì hết. Đúng không? Con người muốn tiến bộ thì phải biết tin tưởng lẫn nhau, phải không nào? Giết chóc thì xấu lắm, mình lấy nhu thắng cương đi, được không?"

Tên gầy chắc chịu không nổi, mở cửa xe xuống: "Anh Thần… em chịu hết nổi rồi, con nhỏ này nói nhiều quá…"

Cả xe lập tức yên tĩnh.

Tôi vội vàng im bặt, sợ hắn nổi điên thật rồi g.i.ế.c mình.

Dù sao cái thế giới xuyên không này, chuyện gì điên rồ cũng có thể xảy ra.

Tôi bịt mắt, nhưng vẫn nghe thấy hơi thở của hắn.

"Không nói nữa à?" – Giọng Lục Thần vang lên, cực kỳ quyến rũ trong không gian kín này.

Tôi lắc đầu, không dám cử động, sợ hắn nổi hứng thật.

Hắn cười.

Tôi bỗng thấy môi mình đau nhói – Lục Thần cúi xuống… cắn tôi một cái.

Giọng hắn như ma mị vang lên bên tai, vừa trầm vừa lười biếng, lại đầy ý trêu chọc: "Đúng lúc, tôi cũng không thích g.i.ế.c người đâu. Còn tiền lãi không giết… để lần sau tính. Chị à~~"

Sau đó trong xe không còn tiếng động nữa.

9

Một lúc lâu sau, tôi mới dám buông tay xuống.

Kế hoạch cưa trai tan tành, còn bị bán đứng, hai trăm triệu cũng không vớt nổi một xu.

Càng nghĩ càng tủi, tôi bật khóc như mưa.

Khóc xong, tôi định mở cửa xuống xe.

Tên gầy lại lên ghế lái, cúi đầu nhìn tôi trong gương chiếu hậu, ánh mắt đầy phức tạp: "Nhìn thì yếu đuối vậy, mà khóc lên nghe như mổ lợn thế hả?"

Rồi hắn lẩm bẩm: "Cũng không biết anh Thần nhà tôi nhìn trúng cô chỗ nào, còn bắt tôi đưa cô về nữa."

Tôi khóc càng to hơn.

Tên gầy lái xe đưa tôi về.

Về… nhà họ Lục.

10

Trong lòng đầy thắc mắc, tôi vừa đứng vững quay đầu lại thì thấy tên gầy lái xe biến mất không còn tăm hơi. Trước cổng lớn vắng tanh, không một bóng người. Tôi lếch thếch bộ dạng bẩn thỉu đáng thương đi đến cổng. Vừa định gọi người, thì nghe thấy giọng nói từ bên trong vọng ra.

Lục Đình: "Bác trai, bác đừng lo, cháu đã nghĩ cách đi cứu người rồi. Kiều Kiều chắc chắn sẽ không sao đâu."

Giọng ba tôi lớn vô cùng, ông sốt ruột hỏi dồn dập: "Tiểu Đình à, rốt cuộc bọn bắt cóc muốn gì? Có phải muốn tiền không? Bao nhiêu cũng được! Nhà mình không thiếu tiền!"

Dù sao thì nhà họ Lục có tiền, nhà họ Dư chúng tôi cũng đâu kém gì. Nhưng sự vô tình của Lục Đình lại vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Hắn nói: "Bọn chúng đòi... năm trăm triệu."

Cái quái gì?!

Hóa ra hai trăm triệu Lục Đình chuộc cho Bạch Nguyệt Quang, giờ đòi ba tôi gánh gấp đôi?!

Ba tôi lập tức nói: "Tiền tôi chuyển ngay cho thư ký làm thủ tục!"

11

Tôi tức đến mức tay cũng run lên. Đụng vào tôi thì thôi, mà dám đụng đến tiền của tôi?! Được lắm, lần này ông đừng trách tôi trở mặt nhé!

Tôi vừa định lao vào xé nát cái mặt giả tạo của hắn, thì còn chuyện cặn bã hơn xảy ra.

Ba tôi chợt nhớ ra lễ đính hôn ngày mai: "Vậy… lễ đính hôn ngày mai tạm hủy đi, lúc này không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó."

Lục Đình liền nói: "Bác trai, không cần đâu. Bọn bắt cóc chỉ cần tiền, trên đường cháu cũng xác nhận rồi, Kiều Kiều rất an toàn. Nếu giờ hủy lễ đính hôn, truyền thông sẽ thêu dệt đủ kiểu, ảnh hưởng lớn đến cổ phiếu hai nhà mình."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương