Gió Nam Cố Ý Gọi Quân Về
Chương 1: Chương 1

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Mười năm trước, là năm Gia Mẫn thứ mười ba.

Một phong chiến báo vạn dặm mà đến, mang về tin Trấn Quốc Công Hoắc Vân Kiêu – phu quân của Diệp Già Lạc, chết trận!

Diệp Già Lạc bị cô em chồng Hoắc Kiều Kiều chỉ vào mũi mắng: “Đều do đồ xui xẻo nhà ngươi! Không chỉ khắc chết phụ thân ta, bây giờ còn khắc chết cả huynh trưởng của ta.”

“Kiều Kiều!” Hoắc lão phu nhân nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, quát lớn: “Trưởng tẩu như mẹ, con phải kính trọng tẩu tẩu của con.”

Ngay sau đó, lão phu nhân dịu dàng nắm tay Diệp Già Lạc, rưng rưng nói: “Lạc Nhi, con là con dâu cả của phủ Trấn Quốc Công! Hiện giờ Vân Kiêu không biết tung tích, phủ Quốc Công này phải dựa vào con rồi.”

Diệp Già Lạc hoảng hốt.

Câu nói của lão phu nhân và cảm xúc thô ráp trên tay y hệt như khi đó khiến nàng hoàn hồn.

Vậy mà nàng thật sự quay về mười năm trước!

Hoắc gia không có con trai, Hoắc Vân Kiêu vừa chết, tước vị Trấn Quốc Công sẽ bị Thánh thượng thu hồi.

Kiếp trước, vì giữ được tước vị này, nàng đã trả giá bằng tất cả mọi thứ.

Nhưng trước khi chết nàng mới biết được, Hoắc Vân Kiêu chưa chết, mà mất trí nhớ lưu lạc ở bên ngoài được một y nữ cứu, cũng kết làm phu thê với nàng ta.

Sau đó Hoắc Vân Kiêu khôi phục trí nhớ về phủ, nói với nàng: “Nếu ngươi không tranh không đoạt, ta có thể tha cho ngươi. Nếu ngươi muốn tranh với Phi Nhi thì đừng trách ta cho ngươi một tờ hưu thư!”

Sự im lặng của Diệp Già Lạc làm sắc mặt lão phu nhân lạnh đi trong giây lát: “Sao vậy? Con không muốn?”

Ngay sau đó nước mắt bà ta nhanh chóng tuôn ra: “Lạc Nhi, tổ mẫu biết chắc chắn con có biện pháp.”

“Tất cả những gì con làm, ta đều nhớ rõ. Sau khi ta mất, tất cả phủ Quốc Công này đều là của con.”

Biện pháp…

Diệp Già Lạc thầm cười nhạo.

Sống lại một đời, nàng đã sớm thấy rõ lão phu nhân và Hoắc Kiều Kiều, một người diễn vai hiền, một người diễn vai ác.

Diệp Già Lạc rút tay ra, nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: “Tổ mẫu, chỉ là mất tích thôi. Có lẽ qua mấy ngày sẽ có tin tức của phu quân truyền về thôi.”

Hoắc lão phu nhân hơi khựng lại.

Hoắc Kiều Kiều cười lạnh: “Tin ca ca của ta chết trận đã truyền về rồi còn có thể thay đổi được gì chứ? Ta thấy là ngươi không muốn giúp phủ Quốc Công thì có.”

Diệp Già Lạc chậm rãi ngước mắt liếc nàng ta một cái: “Kiều Kiều, tất cả còn chưa thể kết luận, sao muội có vẻ rất hy vọng ca ca mình chết nhỉ?”

Một câu, khiến Hoắc Kiều Kiều á khẩu không trả lời được.

Hoắc lão phu nhân còn muốn nói tiếp, Diệp Già Lạc bưng bát thuốc bên cạnh lên đưa cho Hoắc Kiều Kiều: “Kiều Kiều, muội cũng bày tỏ lòng hiếu thảo, cho tổ mẫu uống thuốc đi.”

Diệp Già Lạc ra cửa, lập tức phái người đi tìm Hoắc Vân Kiêu.

Hiện giờ Hoắc Vân Kiêu mới mất tích không lâu, chắc giờ phút này đang ở trong nhà của y nữ kia.

Nàng muốn tìm hắn ta về.

Chờ hắn ta về, nàng sẽ hòa li với hắn ta, đường đường chính chính rời khỏi phủ Trấn Quốc Công.

Rời khỏi nơi dơ bẩn khiến nàng mệt nhọc suốt cả kiếp trước này.

Nửa tháng sau.

Diệp Già Lạc đang trang điểm, hạ nhân vội vã bẩm báo: “Phu nhân, Thế tử gia đã về, còn mang theo một... nữ tử.”

Nàng hơi dừng lại, sau đó thu lại tất cảm cảm xúc, đi tới Quy Phạm Đường.

Ở Quy Phạm Đường, người trong phủ đều đông đủ.

Từ xa, Diệp Già Lạc đã nghe được tiếng khóc của lão phu nhân.

Nàng đi vào, xa xa nhìn thấy nam tử tuấn mỹ bị lão phu nhân khóc lóc ôm chặt.

Diệp Già Lạc thong thả ung dung đi vào.

Nàng vừa vào cửa, tiếng khóc của lão phu nhân cũng ngừng.

Trong giây lát, tầm mắt mọi người đều dừng ở trên người Diệp Già Lạc.

Hoắc Vân Kiêu cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt xa lạ.

Diệp Già Lạc đi tới trước mặt Hoắc lão phu nhân, nhún người hành lễ: “Tổ mẫu.”

Hoắc lão phu nhân cười kéo tay hai người đặt vào nhau: “Vân Kiêu, đây là vợ của con. Nếu con đã trở lại, hai đứa con chung sống hạnh phúc đi.”

Nhưng Hoắc Vân Kiêu lại rút tay ra, giọng điệu lạnh lùng: “Con không quen nàng.”

Tiếp đó kéo nữ tử xinh đẹp dịu dàng ở bên cạnh sang, cúi đầu nhìn nàng ta, trong mắt chứa chan tình cảm: “Đây là Quý Duẫn Phi - ân nhân cứu mạng của con. Con và Phi Nhi đã tự định chung thân, quyết ý cưới nàng ấy làm vợ.”

Lời này vừa nói ra, trong thính đường im phăng phắc.

Chỉ có Diệp Già Lạc vô cùng thản nhiên.

Vẫn là Hoắc lão phu nhân lên tiếng: “Không thể! Vân Kiêu, con đã cưới vợ! Nếu con muốn báo đáp ơn cứu mạng của nữ tử này thì nạp làm thiếp là được.”

Hoắc Vân Kiêu sầm mặt, vẻ kiên quyết và cứng rắn của người từng lên chiến trường hiện rõ: “Nếu mọi người không đồng ý, con có thể rời khỏi kinh thành cùng Phi Nhi.”

Diệp Già Lạc chưa phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ cảm thấy châm chọc.

Nếu bọn họ thật sự có thể buông hết tất cả vinh hoa phú quý ở kinh thành, vậy kiếp trước cần gì phải trở về.

Nhưng lời hắn ta nói lại khiến Hoắc lão phu nhân vô cùng vội vàng.

“Không được! Con đường đường là Trấn Quốc Công, nơi này là nhà của con. Con đi gì chứ?! Không được đi.”

Hoắc lão phu nhân nhìn Diệp Già Lạc, vội vàng ra lệnh: “Vân Kiêu, con và Quý cô nương ở lại đã. Người đâu, đưa Quốc Công gia về chỗ của mình.”

Chờ người đi rồi, Hoắc lão phu nhân vội vàng an ủi Diệp Già Lạc, ra vẻ suy nghĩ cho nàng: “Lạc Nhi, ta nhất định sẽ làm chủ cho con. Cho dù thế nào, nữ nhân kia chỉ có thể làm thiếp, sẽ không thể nào chèn ép được con.”

Diệp Già Lạc nhìn khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Hoắc lão phu nhân, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm, nhưng biểu cảm trên mặt lại hờ hững.

“Vâng, Già Lạc tin tưởng tổ mẫu.”

Sau khi về viện của mình, Diệp Già Lạc bắt đầu kiểm kê của hồi môn của mình.

Ai ngờ, ngày hôm sau, Hoắc Vân Kiêu lại tới viện của nàng.

Vừa mở miệng, hắn ta đã nói: “Phi Nhi là ân nhân của ta, để ân nhân làm thiếp, là lấy oán trả ơn. Tổ mẫu đã nói với ta về những gì ngươi đã bỏ ra cho phủ Quốc Công, ta đồng ý để Phi Nhi làm bình thê, ngươi và Phi Nhi chẳng phân biệt lớn nhỏ.”

Chẳng phân biệt lớn nhỏ...

Xem ra hắn ta cảm thấy để nàng tiếp tục làm chính thê là ban ân.

Diệp Già Lạc không giấu nổi vẻ châm chọc nơi đáy mắt: “Thế tử có từng hỏi ta có bằng lòng thờ chung một chồng với nữ tử khác không?”

Hoắc Vân Kiêu lập tức sa sầm mặt: “Ta không đến để trưng cầu ý kiến của ngươi! Ngươi chỉ cần nhanh chóng chuẩn bị hôn sự cho tốt, ta muốn cho Phi Nhi tam môi lục sính, cưới hỏi đàng hoàng.”

Diệp Già Lạc khoanh tay, ánh mắt đen tối không rõ: “Ngươi còn nhớ rõ ngươi đã từng nói gì với ta chứ?”

Nàng và Hoắc Vân Kiêu là thanh mai trúc mã. Khi cầu thân, Hoắc Vân Kiêu từng trèo tường viện của nàng, lập lời thề: “Ta, Hoắc Vân Kiêu, ở đây lập lời thế, nếu phụ Diệp Già Lạc thì sẽ không có kết cục tốt.”

Hắn ta từng nói cưới được nàng là chuyện mà hắn ta hạnh phúc nhất.

Hoắc Vân Kiêu lạnh mặt: “Ta không nhớ rõ.”

Diệp Già Lạc nhìn hắn ta, nhếch môi, đáy mắt dường như có nước mắt, nhưng nhìn kỹ, lại là vẻ kiên quyết.

“Ngươi mất trí nhớ thì định bỏ hết những gì đã từng nói đúng không?”

Hoắc Vân Kiêu lạnh lùng nói: “Nếu ta mất trí nhớ, quên mất ngươi, chứng tỏ trong lòng ta, ngươi cũng không quan trọng.”

Diệp Già Lạc như bị kim đâm vào trong lòng một cái.

Đúng vậy, hắn ta nói rất đúng.

Kiếp trước cho dù lúc hắn ta về đã khôi phục ký ức, chẳng phải cũng vứt bỏ nàng như giày rách đấy thôi.

Diệp Già Lạc muốn nói gì đó, lúc này, hạ nhân tiến vào bẩm báo: “Thế tử, Quý cô nương để lại một phong thư từ biệt, nói không muốn quấy rầy Thế tử và phu nhân, quyết ý rời đi.”

Sắc mặt Hoắc Vân Kiêu vừa rồi còn bình tĩnh lập tức thay đổi: “Nàng ấy đã đi bao lâu rồi?”

“Mới mười lăm phút.”

Vừa dứt lời, Hoắc Vân Kiêu đã không thấy bóng dáng.

Diệp Già Lạc nhẹ nhàng nhướng mày. Tuy rằng kiếp trước không nói được mấy câu với vị cô nương ở trên đầu quả tim của Hoắc Vân Kiêu, song nàng lại nhìn rất rõ chiêu lấy lui làm tiến này của Quý Duẫn Phi.

Quả nhiên, một canh giờ sau, Diệp Già Lạc bị Hoắc Vân Kiêu gọi tới sảnh ngoài.

Từ rất xa, Diệp Già Lạc đã nhìn thấy thân hình cao lớn của Hoắc Vân Kiêu đứng ở nơi đó. Vừa thấy nàng tới, hắn ta lập tức nghiêng người che chở cho Quý Duẫn Phi, cứ như Diệp Già Lạc bắt nạt nàng ta vậy.

Diệp Già Lạc chậm rãi đứng lại: “Gọi ta tới làm gì?”

Hoắc Vân Kiêu nhìn nàng với ánh mắt phẫn nộ: “Ta và Phi Nhi đã quyết định, nhanh chóng thành thân, ngươi...”

“Được.”

Diệp Già Lạc nhàn nhạt ngắt lời hắn ta. Nàng lấy ra giấy đã sớm chuẩn bị từ trong tay áo: “Chỉ cần ngươi ký giấy hòa ly.”

Nhìn ba chữ ‘thư hòa ly’ phóng khoáng trên giấy, Hoắc Vân Kiêu vô cùng kinh ngạc.

Hắn ta bỗng nhiên có phần không thoải mái, hỏi với vẻ khó tin: “Ngươi nghiêm túc?”

Diệp Già Lạc thản nhiên, nàng liếc Quý Duẫn Phi một cái, trong lời nói mang ý sâu xa: “Chỉ cần ngươi ký thì lập tức là có thể danh chính ngôn thuận cho vị Quý cô nương này một danh phận.”

Quý Duẫn Phi nghe vậy ánh mắt thay đổi, lập tức kéo ống tay áo Hoắc Vân Kiêu, rưng rưng nhìn hắn ta.

Hoắc Vân Kiêu đè cảm xúc trong lòng xuống, sầm mặt đồng ý: “Được.”

Thấy hắn ta đã nhận thư hòa ly, Diệp Già Lạc thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Đang muốn đặt bút, lại chợt nghe giọng the thé của Hoắc lão phu nhân truyền đến.

“Không thể!”

Mấy người trong phòng theo tiếng nhìn lại.

Thấy Hoắc Kiều Kiều đỡ Hoắc lão phu nhân được người hầu vây quanh vội vàng đi tới.

Trong chốc lát, phủ Trấn Quốc Công đèn đuốc sáng trưng.

Hoắc lão phu nhân giật lấy thư hòa ly, trách cứ Diệp Già Lạc: “Càn quấy! Vân Kiêu càn quấy, sao con còn càn quấy theo?”

Diệp Già Lạc thất vọng, biết đã đánh mất cơ hội tốt.

Thấy nàng không nói lời nào, Hoắc lão phu nhân lại hòa hoãn sắc mặt: “Lạc Nhi, ta biết con chỉ tức giận nên mới đòi hòa ly. Con yên tâm, tổ mẫu chắc chắn sẽ chống lưng cho con.”

Nói xong, Hoắc lão phu nhân nhìn về phía Quý Duẫn Phi: “Lớn mật, dám mê hoặc cháu trai ta hòa ly. Từ khi ngươi đến, đã quậy cho phủ Quốc Công này không được yên bình. Ta không chấp nhận được ngươi.”

Sắc mặt Quý Duẫn Phi trắng bệch.

“Tổ mẫu!”

Hoắc Vân Kiêu lại đột nhiên vén áo bào quỳ xuống, lưng thẳng tắp: “Tôn nhi từng thề quyết không phụ nàng. Tôn nhi là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, sao đến cả một nữ tử cũng không bảo vệ được chứ?”

Sắc mặt Hoắc lão phu nhân thay đổi.

Bà ta khó xử một lúc lâu rồi vô cùng đau đớn chỉ vào Hoắc Vân Kiêu: “Đồ nghiệp chướng nhà con, ta quản không được con... Nhưng nếu nàng ta muốn vào phủ, chỉ có thể làm thiếp.”

Ngay sau đó lại nhìn về phía Diệp Già Lạc: “Lạc Nhi, là ta có lỗi với con.”

Diệp Già Lạc chậm rãi ngước mắt: “Tổ mẫu, nếu để Quý tiểu thư làm thiếp, chẳng phải người ngoài sẽ nói phủ Quốc Công vong ân phụ nghĩa à?”

Hoắc lão phu nhân khựng lại, cho rằng nàng đã lui một bước, ngay sau đó vui mừng nắm lấy tay nàng: “Đứa bé ngoan, uất ức cho con rồi.”

“Vân Kiêu, còn không mau cảm ơn Lạc Nhi đã vì con mà lui một bước, đồng ý cho con cưới bình thê.”

Hoắc Kiều Kiều bất mãn hừ hừ: “Đây là nàng ta nên làm. Người làm vợ vốn nên rộng lượng, theo ta thấy, ca ca muốn cưới ai còn cần nàng ta đồng ý chắc?”

Tất cả vui mừng.

Diệp Già Lạc lại nhàn nhạt nói: “Chỉ cần Trấn Quốc Công ký giấy hòa ly, ta không phải vợ của ngươi, tất nhiên không cản được nàng ta vào phủ.”

Mọi người đều sững sờ.

Hoắc Kiều Kiều phản ứng lại đầu tiên, cười lạnh một tiếng: “Diệp Già Lạc, ngươi và huynh trưởng ta là tiên đế tứ hôn. Hòa ly là không coi ý chỉ của tiên đế ra gì!”

“Tổ mẫu đã làm chủ cho ngươi, ân nhân cứu mạng huynh trưởng ta chỉ có thể làm thiếp, không uy hiếp được địa vị của ngươi. Ngươi nghỉ diễn trò được rồi đấy!”

“Huống chi, Diệp phủ chỉ còn lại một mình ngươi. Ngươi rời khỏi phủ Quốc Công thì còn có thể đi đâu?”

Diệp Già Lạc chỉ thấy có một luồng khí huyết trào lên trong lòng.

Đúng! Hiện giờ nàng thật sự chỉ có một mình.

Diệp gia, bốn thế hệ làm Tam Công (*), chín đời đơn truyền, chỉ còn có một mình nàng.

(*) Tam Công:  (chữ Hán: 三公) dùng để chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến tại các nước Á Đông như Trung Quốc và Việt Nam. Chức vị chi tiết từng bộ ba này thay đổi theo từng thời đại mà không cố định.

Phụ thân nàng là thầy của tiên đế, vì bảo vệ tiên đế mà chết, thụy hào “Văn Chính”.

Tiên đế vốn vì bảo vệ nàng mới ban hôn nàng cho Hoắc Vân Kiêu, ai ngờ lại gả nàng vào ổ sói.

Diệp Già Lạc sầm mặt, môi đỏ mím chặt.

Hoắc lão phu nhân và Hoắc Kiều Kiều nghĩ giống nhau, cho rằng nàng đã thỏa hiệp.

Diệp Già Lạc lại lành lạnh mở miệng: “Đã biết ta và Hoắc Vân Kiêu là tiên đế tứ hôn, còn muốn nâng Quý cô nương làm bình thê. Phá hỏng tứ hôn của tiên đế, là bất kính với tiên đế. Không biết Quý cô nương có mấy cái đầu để rơi đây?”

Diệp Già Lạc nói đầy trào phúng làm ba bà cháu Hoắc gia đều không nói nên lời.

Hoắc Vân Kiêu mím môi thành một đường thẳng.

Đúng lúc này, Quý Duẫn Phi bỗng nhiên té xỉu trên mặt đất.

“Phi Nhi...” Sắc mặt Hoắc Vân Kiêu đại biến, bế Quý Duẫn Phi lên xông thẳng ra ngoài.

Hoắc Kiều Kiều hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Già Lạc một cái, oán giận nói: “Đều tại ngươi! Đồ xui xẻo, cưới ngươi vào trong phủ chẳng được lấy một ngày yên bình.”

Diệp Già Lạc mặc kệ nàng ta, cáo lui.

Một đêm qua đi, có hạ nhân tới bẩm báo Diệp Già Lạc nói Quý Duẫn Phi đã tỉnh.

Ai ngờ, vừa đuổi hạ nhân đi, Hoắc Vân Kiêu đã bước vào sương phòng với vẻ sa sầm. Hắn ta nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy chán ghét:

“Như ngươi mong muốn, hiện giờ Phi Nhi chỉ có thể làm thiếp. Không ngờ tâm cơ thủ đoạn của ngươi lợi hại như thế.”

Diệp Già Lạc hơi bất ngờ: “Nàng ta bằng lòng làm thiếp?”

Trước đó chẳng phải tình nguyện rời đi cũng không muốn phá gia đình người khác à?

Bây giờ lại bằng lòng làm thiếp. Trước đó đầy thanh cao, ngại ngùng, bây giờ đi đâu cả rồi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương