Đồng Hành - Bạch Điểu Nhất Song
Chương 78: Gặp lại ở Thượng Hải (Hoàn chính văn)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Mấy tháng sau đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Sau khi quay về Thượng Hải, Yến Thanh Đường không quay về nhà mà đến ở nhà của bạn thân thl.

Cô nhờ thl đến nhà mình lấy một vì món đồ quan trọng, còn cô thì bận rộn tìm nhà ở, vì không muốn giảm chất lượng cuộc sống quá nhiều nên cô bắt tay vào tỉ mỉ tính toán, lần đầu tiên học cách tiết kiệm.

Phó Tầm Thanh thương cô, lại gửi đến cho cô không ít tiền, nhưng Yến Thanh Đường lại không động đến khoản tiền đó, cô muốn thay đổi cách sống, chân chính tự lực cánh sinh.

Vậy nên những ngày ấy trôi qua tuy bận rộn nhưng cũng rất phong phú.

Trương Miện Chi rất tán thưởng sự cần cù và thật thà vươn lên của cô, nên đã gửi báo cáo đề nghị chuyển cô lên làm nhân viên chính thức, thi thoảng sẽ tán gẫu với Yến Thanh Đường, xem Yến Thanh Đường thành trò yêu của mình.

Mùa thu đến, vì muốn bồi dưỡng Yến Thanh Đường tốt hơn, Trương Miện Chi đã đưa cô đến một nơi khác để tham gia khóa huấn luyện kéo dài hai tháng.

Yến Thanh Đường là học trò, một học giả trẻ xuất sắc do viện nghiên cứu giới thiệu. Còn Trương Miện Chi là một chuyên gia thực vật học đức cao vọng trọng, đồng thời cũng là một trong những giảng viên của lớp đào tạo lần này.

Buổi sáng đi khảo sát, buổi chiều lại nghe giảng, bận rộn đến mức Yến Thanh Đường gần như không còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác, tần suất gọi video với Túc Chinh cũng giảm đi.

Ban đêm nằm trên giường khách sạn, cô thường ngủ quên mất khi đang trò chuyện, để lại một mình Túc Chinh nói chuyện một mình, nói hồi lâu mới phát hiện cô đã chìm vào giấc ngủ.

Dù vậy, anh vẫn không nỡ ngắt máy, cứ thế lắng nghe nhịp thở đều đặn của cô, phải thế mới có thể giúp anh xoa dịu chứng mất ngủ, yên tâm chìm vào giấc.

Yến Thanh Đường thường kể với anh về công việc của mình, dưới sự ảnh hưởng của cô, Túc Chinh cũng bị niềm đam mê ấy cuốn hút, bắt đầu suy nghĩ về con đường sự nghiệp tương lai của bản thân.

Càng nghĩ, những lời mà anh đã nói với Yến Thanh Đường về giấy Đông Ba vẫn luôn quẩn quanh trong đầu anh.

Hai đời trước của ba và mẹ Túc Chinh, và cả ba mẹ anh đều là người dân tộc Nạp Tây. Túc Chinh vẫn còn nhớ mang máng một năm nào đó, mẹ đã cho anh xem một cuốn sách cổ, những trang giấy cũ kỹ ấy chính là giấy Đông Ba.

Mẹ cũng rất thích thực vật, thích lá cây, thích cảm giác được ôm lấy thiên nhiên, thường hay dẫn anh ra ngoài thành phố chơi và dã ngoại.

Tiếp xúc với màu xanh biêng biếc, luôn có khả năng chữa lành trái tim anh.

Anh cũng nhớ rằng, khi ba mẹ còn sống rất thích trồng hoa trong căn nhà cũ, những bụi hoa ấy có thể mọc đầy cả sân.

Suy nghĩ một hồi, anh lại quay về lại căn nhà cũ ở Côn Minh.

Lần trước trở về chủ yếu là để xem nhà, lần này có thời gian thì ngắm nhìn khu vườn nhỏ. Những bông hoa được trồng từ nhiều năm trước đã sớm không còn sống nữa, chỉ còn lại những bụi cỏ dại mọc um tùm. Thế nhưng, giữa những đám cỏ hoang ấy, những bông hoa dại không tên lại nở rộ, chẳng khác nào những bông hoa đã từng được trồng trước đây, phủ đầy khu vườn nhỏ.

Khoảnh khắc đó, anh lập tức nghĩ đến Yến Thanh Đường.

Tình yêu thương dành cho cây cỏ dường như cũng có thể lây lan, Túc Chinh không nỡ nhổ bỏ những đám cỏ dại ấy, chỉ khép hờ cánh cổng nhỏ bên hàng rào, mặc cho hoa dại và cỏ hoang trong vườn tùy ý sinh sôi.

Sức sống mãnh liệt như thế thật sự khiến lòng người phải rung động.

Tựa như nguyên liệu làm nên giấy Đông ba, hay như những đóa hoa niệt Lệ Giang mọc trên núi tuyết Ngọc Long.

Hiểu càng nhiều, Túc Chinh càng cảm thấy hoa niệt Lệ Giang thật kỳ diệu.

Từng nghe một nhân vật thừa kế nghề làm giấy phi vật thể Đông Ba kể rằng, loài hoa niệt vốn có tuổi thọ ngắn, nhưng sau khi cành lá của chúng được người làm giấy cắt tỉa, tuổi thọ lại có thể kéo dài đến hàng chục năm.

Đây không nghi ngờ gì nữa chính là thành tựu chung giữa thực vật và nghề làm giấy.

Vì tò mò về loài hoa niệt ở Lệ Giang, Túc Chinh bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về phương pháp chế tác giấy Đông Ba.

Anh thậm chí còn bái một nghệ nhân làm giấy Đông Ba phi vật thể làm thầy, nghiêm túc học hỏi và nắm vững kỹ nghệ này từ người ấy.

Anh thành công tự tay làm ra trang giấy đầu tiên.

Về sau anh thử nâng cao tay nghề, thêm vào giấy Đông Ba một số loại thực vật khác, có khi là hoa có khi là lá, để giấy Đông Ba giữ lại được màu sắc từng có của hoa lá, hương thơm cũng theo đó hòa quyện vào từng tờ giấy.

Lần đầu tiên chế tạo ra giấy Đông Ba pha lẫn hoa lá, một ý nghĩ bất chợt nảy lên trong lòng Túc Chinh.

Đó là một sự bồng bột nhất thời, hoặc chăng là kết quả của những suy tư sâu xa, anh chỉ nghĩ rằng bản thân muốn mở một cửa hàng giấy ở Lệ Giang, để những vị khách qua lại có thể mang theo những trang giấy Đông Ba rực rỡ sắc màu sự sống đi khắp thế giới.

Trong xã hội hiện đại, quy trình làm giấy cổ xưa và lạc hậu này mang trong mình một nền văn hóa lịch sử sâu sắc.

Mà đấy, cũng chính là ý nghĩ của giấy Đông Ba.

Túc Chinh bắt đầu thu xếp chuyện mở cửa hàng, trong thời gian này anh cũng đã đến Đại Lý một chuyến, thăm hỏi chị dâu Hà Mạn Sênh và cháu gái mình.

Đây không phải là lần đầu tiên đến thăm, tháng Tám sau khi chia tay với Yến Thanh Đường, anh quay về Vân Nam, sau khi đến nghĩa trang liệt sĩ thăm viếng Lương Trung, anh đã nhiều lần đến thăm hỏi hai người.

Túc Chinh kể chuyện muốn mở cửa hàng với Hà Mạn Sênh, Hà Mạn Sênh đặc biệt ủng hộ kế hoạch của anh, còn nói rằng muốn phụ giúp anh trong việc mở cửa hàng giấy.

Túc Chinh biết Hà Mạn Sênh sẽ có tiền, nhưng không ngờ vừa nhắc đã lấy ra mấy trăm vạn tệ, vậy là vội vàng từ chối.

Nhưng Hà Mạn Sênh lại cười: “Em cho rằng đây là tiền của chị đấy à? A Chinh à, đây đều là tiền mà mấy năm qua em chuyển cho chị đó, chị không có tiêu, mà chỉ giữ thay em thôi.”

“Không cho em chuyển thì em không chịu nghe, chị chỉ đành giữ hết trong thẻ ngân hàng này.” Hà Mạn Sênh bất đắc dĩ đưa thẻ cho anh, “Mật mã là sinh nhật của Tiếu Tiếu.”

Chị dừng một lát, rồi lại bông đùa: “Chắc là em sẽ không quên sinh nhật của cháu gái em đâu chứ?”

Túc Chinh nở nụ cười, bế đứa cháu gái xinh như bông như hoa của mình lên cao cao: “Sao thế được? Tên mụ của con bé năm ấy là do em đặt đấy nhé.”

“Nhưng chị dâu à.” Túc Chinh nhìn về phía Hà Mạn Sênh, “Tiền này em dùng không ổn lắm.”

“Sao lại không ổn?” Hà Mạn Sênh hỏi ngược lại, “Trong nhà thật ra cũng không thiếu tiền, mấy năm đó anh trai em vẫn gửi tiền về nhà, sau này hy sinh… quốc gia cũng luôn trợ cấp một khoản lớn. Bọn chị sống khá giả, tiền em gửi về vẫn cứ nằm một chỗ đó thôi, không bằng để lại cho em dùng. Hơn nữa so với tiền bạc, chị càng mong rằng em thường xuyên về thăm nhà hơn.”

Dù không có quan hệ huyết thống, nhưng họ lại chính là người thân của nhau.

Túc Chinh hiểu ý chị, trong lòng cảm động, rồi lại nghe chị cười nói: “Vả lại, bây giờ em còn đang yêu đương, sau này còn cưới vợ lập gia đình, sẽ có rất nhiều khoản cần tiêu. Em cũng phải lo cho gia đình nhỏ của mình nữa đó nhé A Chinh.”

Chị hoàn toàn suy nghĩ cho Túc Chinh, nên Túc Chinh cũng không từ chối nữa, chỉ nói: “Em sẽ thường xuyên về thăm chị và Tiếu Tiếu, cũng sẽ điều hành tốt tiệm giấy, còn Thanh Đường… em sẽ sớm đi tìm em ấy.”

“Còn nói sớm gì nữa, đã hai tháng rồi chị không thấy em gặp cô ấy đó.” Hà Mạn Sênh trêu chọc.

“Em cũng muốn đi tìm em ấy lắm chứ.” Cả tháng này Túc Chinh chịu cảnh tương tư đến là khổ, bấy giờ mới phun ra được vài ngụm nước đắng đã ngậm lâu trong lòng, “Nhưng Thanh Đường cứ đi sang tỉnh khác huấn luyện mãi, bình thường còn chẳng ngủ được đẫy giấc, em mà tùy tiện đi qua chỉ sợ quấy rầy em ấy nghỉ ngơi, khiến em ấy còn mệt hơn cả hiện tại. Em ấy cứ không cho em đến tìm, cứ nói chờ hết bận rồi hẵng nói sau.”

Hà Mạn Sênh cũng là người từng trải, hiểu sâu sắc trạng thái yêu đương của họ lúc này, chậm rãi nói: “Cảm giác yêu xa không tốt chút nào.”

Mấy tháng yêu xa, Túc Chinh thật sự ngày đêm mong nhớ, cảm giác muốn chia sẻ mọi thứ với Yến Thanh Đường dâng trào mãnh liệt. Trong những khoảng rỗi rãi khi chuẩn bị cho tiệm giấy, việc duy nhất anh làm chính là gọi điện cho Yến Thanh Đường. Chỉ khi cô không thể nghe máy, anh mới nhắn tin.

Hết lần này đến lần khác anh bày tỏ nỗi nhung nhớ, cũng kể cho cô nghe tình hình gần đây của mình.

Sự nghiệp của tiệm giấy bước đầu ổn định, đến tháng Mười Hai, cửa hàng đã chính thức khai trương.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thấm thoát đã sắp đến năm 2025.

Năm nay Tết đến sớm, rơi vào cuối tháng Một dương lịch. Túc Chinh nhớ nhung Yến Thanh Đường, bèn đề nghị đến Thượng Hải cùng cô đón năm mới, nào ngờ đến cuối năm, dù đã kết thúc khóa đào tạo và trở về Thượng Hải, Yến Thanh Đường vẫn bận tối mắt tối mũi.

“Anh đừng đến Thượng Hải vội, em có kế hoạch đi nơi khác rồi, tránh để anh mất công một chuyến.” Yến Thanh Đường giải thích sơ lược.

Túc Chinh nghe vậy, tưởng lại là công việc, liền dẹp bỏ ý định, trong lòng có chút hụt hẫng.

Gần đến đêm Giao thừa, anh nhận lời mời của Hà Mạn Sênh, dự định đến Đại Lý đón năm mới cùng chị.

Chuyện này anh cũng báo với Yến Thanh Đường, trng điện thoại vàng lên tiếng Yến Thanh Đường vô thức bật thốt lên đầy kinh ngạc: “Ôi chao! Vậy em phải sửa kế hoạch…”

“Sửa cái gì?” Túc Chinh nghi hoặc.

Yến Thanh Đường quanh co hòng che dấu, ậm ờ giải thích: “Sửa báo cáp của em, có vài đoạn không logic…”

“Em thật sự đấy Yến Thanh Đường.” Hiếm khi Túc Chinh mới nóng nảy như vậy, “Nói chuyện với anh mà còn nhung nhớ báo cáo của em.”

“Em sai rồi…”

Yến Thanh Đường hạ giọng làm nũng đầy ngọt ngào, khiến gương mặt lạnh lùng của Túc Chinh trong cuộc gọi video chưa trụ nổi quá ba giây đã tan chảy.

Túc Chinh không ngờ rằng, đây là một bất ngờ mà Yến Thanh Đường đã âm thầm chuẩn bị cho anh từ lâu.

Ngày 30 Tết, cô đổi vé vào phút chót và đến Lệ Giang, sau khi xác nhận Túc Chinh không có nhà, cô dùng chìa khóa dự phòng mở cửa.

Cô nấp sau cánh cửa, nhắn tin cho Túc Chinh, dụ anh về sớm một chút.

Không lâu sau, từ phía bên kia cửa, cô nghe thấy tiếng bước chân của anh, liền nín thở chờ đợi.

Túc Chinh đến gần mấy bước nữa, đang đứng ngoài cửa. Cô mở cửa ra, giơ cao hai tay trao cho anh một cái ôm thật siết: “Surprise!”

Trò kinh ngạc này của cô, suýt chút đã khiến Túc Chinh kinh hãi.

Giọng nói nhẹ nhàng và cố ý kìm nén khiến Túc Chinh không hề nghĩ rằng sẽ là cô, vì vậy khi đến gần cửa, phản ứng đầu tiên của anh là trong nhà có trộm.

May mà Túc Chinh phản ứng nhanh, bản năng chiến đấu sắc bén lập tức hóa thành sự dịu dàng trong gang tấc, sợi dây thần kinh căng thẳng cũng dần thả lỏng, anh nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy Yến Thanh Đường mà anh đã ngày đêm mong nhớ suốt mấy tháng qua.

“Đúng là một bất ngờ lớn.” Anh khẽ nói. “Hôm nay là ngày thứ 161 chúng ta xa nhau, em có biết không, anh nhớ em đến phát điên.’

“Đồ ngốc, tất nhiên là em biết.” Một tay Yến Thanh Đường nắm chặt chiếc chìa khóa dự phòng mới tinh, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh. “Vì em cũng rất nhớ anh mà…”

Ôm một hồi, Túc Chinh mới tỉnh táo lại, hoảng hốt hỏi cô: “Sao lại đột nhiên chạy đến Vân Nam? Ngày mai là Giao thừa, em không ở lại Thượng Hải với gia đình sao?”

“Ba em cần em ở cùng sao?” Yến Thanh Đường hừ khẽ, “Còn về phần mẹ em…”

Ánh mắt cô chớp chớp, đoạn nói: “Mẹ đến cùng em, muốn được gặp gia đình anh, đây là một kinh ngạc nữa!”

“Bác gái cũng đến đây?” Túc Chinh sửng sốt nhìn chung quanh bên ngoài cửa.

“Đừng căng thẳng.” Cô xoay đầu anh lại, đối diện với đôi mắt đen láy nọ, “Mẹ đang ở dưới siêu thị mua vài món ăn đơn giản.”

Nhìn dáng vẻ này của cô, rõ ràng tất cả đều là thật, cô đã vượt nghìn dặm xa xôi đưa cả mẹ mình theo đến đây, chỉ để cùng anh đón năm mới.

“Sao lại tốt với anh thế này?” Túc Chinh siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng, hơi ấm từ Yến Thanh Đường bao trùm lấy anh, anh khẽ hít một hơi, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc mà đầy quyến luyến.

“Cảm động đến mức khóc rồi à?” Yến Thanh Đường nhẹ nhàng lau khóe mắt anh, giọng dịu dàng, “Cùng bạn trai đón Tết, đó là lẽ đương nhiên mà. Ồ… không, không đúng.”

“Không chỉ đón Tết với anh đâu.” Yến Thanh Đường nhón chân, vòng tay qua cổ Túc Chinh, dịu dàng hôn lên khóe môi anh. “Còn cả sinh nhật của anh nữa, sau này năm nào em cũng muốn cùng anh đón sinh nhật.”

Cơn ác mộng đầy đau đớn của anh, cô sẽ tự thay thay đổi toàn bộ.

Dẫu là giao thừa hay là sinh nhật, Yến Thanh Đường đều muốn từ từ xoa dịu những bóng đen trong lòng Túc Chinh, kéo anh ra khỏi quá khứ. Cô muốn biến những ngày ấy không còn là đau buồn nữa, mà sẽ tràn đầy hy vọng.

Mười phút sau, Phó Tầm Thanh xách túi đồ ăn đến gõ cửa.

Lần đầu tiên gặp mặt ‘mẹ vợ’, lại trong hoàn cảnh này, Túc Chinh cảm thấy hơi ngại, nhất quyết không để Phó Tầm Thanh xuống bếp mà xắn tay áo tự mình nấu ăn.

Hai mẹ con trò chuyện trong phòng khách, Yến Thanh Đường khẽ hỏi nhỏ: “Mẹ, con nhớ mẹ đâu biết nấu ăn, mới học ạ?”

Phó Tầm Thanh lắc đầu nguầy nguậy: “Học gì mà học! May mà Tiểu Túc thật thà, tự giành làm hết, chứ không mẹ cũng chẳng biết phải làm sao để mà đâm lao theo lao nữa.”

“Con biết ngay mà.” Yến Thanh Đường thoải mái hơn hẳn, “Thế thì tốt rồi, không lo mẹ làm nổ tung cái bếp nữa. Cũng nhờ thế con mới có cơ hội chứng kiến tay nghề nấu ăn của Túc Chinh.”

“Nghe con nói kìa.” Phó Tầm Thanh bật cười, giơ tay khẽ khõ vào trán con gái. “Con định tâng bốc Tiểu Túc thành đóa hoa luôn đấy à?”

Tình cảm của họ, Phó Tầm Thanh hiểu được rất rõ.

Chờ Túc Chinh nấu xong cơm, Phó Tầm Thanh nhìn qua, thấy đầy đủ nào màu sắc hương thơm và mùi vị, mới biết Yến Thanh Đường không hề tâng bốc anh quá lời.

Trong bữa ăn, xuất phát từ sự quan tâm dành cho con gái nên Phó Tầm Thanh đã hỏi về kế hoạch lâu dài của Túc Chinh. Đầu tiên anh kể về việc mở tiệm giấy, sau đó thẳng thắn chia sẻ kế hoạch mở thêm chi nhánh ở Thượng Hải sau Tết, để sớm kết thúc quãng thời gian yêu xa với Yến Thanh Đường.

Rõ ràng, Túc Chinh đã lên kế hoạch từ lâu, nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của anh và Yến Thanh Đường.

Phó Tầm Thanh nghe xong là thấy rất hài lòng, nhìn Túc Chinh càng thêm phần thích ý hơn hẳn.

Ngày hôm sau, cả ba người đến Đại Lý, cũng gặp mẹ con Hà Mạn Sênh.

Vừa qua ngày mùng năm Tết, ngày 3 tháng 2, Yến Thanh Đường đã bị thúc giục phải quay về lại viện nghiên cứu làm việc, nên không thể làm gì hơn là phải quay về Thượng Hải.

Đôi tình nhân lưu luyến chia tay, càng tạo động lực sâu sắc cho Túc Chinh dự trù mở thêm chi nhánh.

Túc Chinh có nguồn vốn dồi dào, lại nhờ bạn bè giới thiệu nên nhanh chóng thuê được một cửa hàng trên đường Phúc Châu, Thượng Hải, chuẩn bị mở chi nhánh tiếp cho tiệm giấy Đông Ba.

Túc Chinh bận rộn sắp xếp mọi việc ở tiệm gốc tại Lệ Giang, sau khi mọi thứ đâu vào đấy, liền bay đến Thượng Hải vào cuối tháng Ba. Lần này đến Thượng Hải, Túc Chinh đã hạ quyết tâm sẽ định cư tại đây, không bao giờ rời xa Yến Thanh Đường nữa.

Ngày anh đặt chân đến Thượng Hải, Yến Thanh Đường đang cùng Trương Miện Chi và các đồng nghiệp trong văn phòng đi ngắm hoa hải đường ở công viên Trạm Bắc.

Nhà thở tổ họ Điền là một tòa nhà theo phong cách Hồi giáo hiếm thấy ở trung tâm thành phố Thượng Hải.

Buổi trưa mưa phùn rỉ rả, ngày xuân trời ấm. Giữa những bức tường trắng mái ngói đen, một hàng hoa hải đường kết thành biển hoa hồng trắng rực rỡ.

Túc Chinh cầm chiếc ô trong suốt, tìm thấy bóng dáng Yến Thanh Đường giữa rừng hoa hải đường, đi nhanh về phía cô.

Giữa những tán lá cao cao, Yến Thanh Đường cũng nhìn tấy anh, vui vẻ ngoắc tay với anh, môi nở nụ cười rạng rỡ như những đóa hoa hải đường kia.

Cô là hoa, còn anh là lá.

Hoa và lá gắn bó keo sơn, năm tháng yên bình, một đời an nhiên, như Yến Thù đã từng nói, “Như hoa như lá, năm qua năm lại, cùng đón gió xuân.”

Sau này, trong tiệm giấy mở trên đường Phúc Châu, trên tấm ván gỗ rộng lớn, có mấy dòng chữ khắc bằng tay.

“Biển đời rộng lớn, bao người là khách qua đường, chỉ anh và em, như hai dòng suối nhỏ, cùng chảy vào sông kia, cả quãng đời về sau, đồng hành bên nhau.”

—Yến Thanh Đường và Túc Chinh.

HOÀN CHÍNH TRUYỆN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương