Đồng Hành - Bạch Điểu Nhất Song
-
Chương 3: Khởi hành từ Urumqi
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“So với ba tôi, anh phải trung thành với tôi hơn”
Yến Thanh Đường trên xe cúi đầu nhìn điện thoại, cáu kỉnh tắt một cuộc gọi đến rồi để điện thoại ở chế độ im lặng.
“Cô cứ thoải mái, cần làm thế nào thì cứ làm thế ấy.” Túc Chinh đưa lại cái túi hippie cho Yến Thanh Đường, tiện tay ném cái bình rượu Y Lực Vương đi, nó bay sượt qua cô và rơi xuống chiếc ghế ngồi đằng sau.
Yến Thanh Đường bị anh dọa cho sợ, thân thể theo phản xạ có điều kiện né sang bên phải, sau khi đại não hoàn hồn, quay đầu sang nhìn chằm chằm Túc Chinh, “Nhẹ tí, quăng vỡ đổ ra xe tôi là anh toi đời.”
Túc Chinh khởi động xe, một tay nắm tay lái quay đầu, nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe xong mới quay sang nhìn cô, nói: “Bình rượu rất dày, phải mảnh mai mềm mại như cô thì tôi mới sợ vỡ.”
Dưới cái nhìn của anh, Yến Thanh Đường mới giống một món đồ sứ dễ vỡ, bất cứ lúc nào cũng cần người trông nom, mặt trời hay mồ hôi cũng là một dạng ô nhiễm.
Mà Yến Thanh Đường lại không chấp nhận bản thân như một món đồ sứ, nghi ngờ nhìn anh: “Anh đang châm chọc tôi đấy à?”
“Không dám không dám.” Anh quay mặt đi chỗ khác, đáp liên thanh.
Yến Thanh Đường sợ ảnh hưởng đến việc lái xe, sẽ ảnh hưởng đến an toàn của chính mình, vì vậy mà rộng lượng tha cho anh, không truy cứu nữa.
Sau khi chiếc Jeep lái ra đường cái, cô vẫn còn có chút lo lắng đề phòng, không quá yên tâm với kỹ thuật lái xe của Túc Chinh. Sau lại thấy anh cũng khá chuyên tâm lái xe, tay lái cũng rất thành thạo và vững vàng, từ đầu chí cuối không vội không nóng nảy, không như một số tài xế khác hấp ta hấp tấp, lúc này mới tạm thời tin anh.
Khi quay về lại khách sạn Khang Đức đã sắp đến sáu bảy giờ, nhưng sắc trời Urumqi còn rất sáng.
Chiếc xe việt dã đỗ vào bãi, Túc Chinh tìm được chỗ đỗ xe xong, hai người cùng đi vào thang máy, qua nhiều lần mắc míu mới đi đến đại sảnh khách sạn ở tầng 37.
Yến Thanh Đường đi lên trước nhận thẻ phòng của mình, trước đó Túc Chinh đã đi vào làm thủ tục nhận phòng rồi, nhưng Yến Thanh Đường không nói gì, anh cũng không tiện đi luôn, bèn ngồi bên cạnh chờ cô.
Mùa ế khách ít người, hiệu suất làm việc của khách sạn khá cao, ly trà trên tay Túc Chinh còn chưa uống được mấy hớp đã nhìn thấy Yến Thanh Đường giơ thẻ phòng trong tay lên, đi về phía anh.
Một nhân viên trong khách sạn đi bên cạnh cô dẫn đường đến thang máy, một người khác thì đang đẩy hành lý do nhân viên khác mang đến trước đó, còn cô thì đứng trước thang máy quét thẻ, quay đầu lại nhàn nhạt nói với Túc Chinh: “Anh có thể về phòng mình.”
Phòng ở của bọn họ ở khách sạn khác tầng nhau, quản gia của nhà họ Yến đặt cho Yến Thanh Đường một căn phòng suite giường đôi xa hoa rộng 80 mét vuông, trong khi căn phòng giường đôi sang trọng của anh chỉ thiếu một từ so với phòng cô, mà giá cả và diện tích nhỏ hơn tận một nửa.
Túc Chinh toan rời đi, cô lại thay đổi tâm tư, gọi anh lại: “Khoan đã, chúng ta tâm sự một xíu đi.”
Ý là, muốn anh theo cô đi vào phòng của cô trước, Túc Chinh đành phải đi theo cô, cùng nhau đi vào thang máy.
Sau khi đến cửa phòng, Yến Thanh Đường quẹt thẻ đi vào, nhân viên đặt ba cái vali vào nơi mà cô chỉ định trong phòng rồi mới rời đi.
Trong phòng khách, Túc Chinh nhớ lại lúc anh làm thủ tục nhận phòng đã gặp qua mấy nhân viên vừa nãy, là đám người nhà họ Yến phái đến, bèn hỏi: “Người hầu nhà cô đều đi rồi đúng không?”
“Họ không phải là người hầu gì cả.” Yến Thanh Đường ngồi trên sô pha, sửa lại lời anh nói.
Túc Chinh nhất thời xấu hổ, cảm thấy xưng hô của mình đúng thật là không cân nhắc gì, ít nhiều cũng có chút khinh khi.
Cũng không ngờ, cô tháo mái tóc được buộc đuôi ngựa cả ngày xuống, để nó xõa lên vai, giương mắt nhìn anh nở nụ cười rồi nói: “Bọn họ là tay sai của ba tôi, nói dễ nghe một chút, thì là chó săn trung thành.”
Túc Chinh xưa nay không phải là người hay để ý câu chữ, nhưng cũng biết ý nghĩa đằng sau những từ này hẳn cũng không phải là dễ nghe gì cho cam.
Quả nhiên vẫn là tiểu thư kiêu căng nói chuyện không cố kỵ gì, cũng không biết người ba của cô, ông cụ Yến sau khi nghe được những từ ngữ châm chọc này thì sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Yến Thanh Đường cứ như nghe được tiếng oán thầm của anh, thu lại ý cười nói tiếp: “Bọn họ trung thành với ba tôi, ở kè kè bên cạnh tôi chỉ để tìm cách khuyên tôi quay về, rất vướng víu.”
“Khuyên cô quay về?” Túc Chinh ít nhiều cũng có hơi kinh ngạc, “Nhưng lúc ấy chính ngài Yến đã tìm ra tôi.”
Yến Thanh Đường hiểu được ý tứ của Túc Chinh, Túc Chinh là người do ba cô đề cử chọn ra cho cô, theo lý mà nói, nếu ba cô không muốn cô đến Tân Cương thì sẽ không dày công cẩn thận tìm kiếm.
Nhưng Túc Chinh sao mà hiểu thái độ làm người và phong cách xử lý của ba cô.
Hai mươi sáu năm qua, trong mỗi quyết định mang tính trọng đại của đời cô, cái gọi là đồng ý và ủng hộ của ba cô, Yến Nhã Quân, đều mang theo sự miễn cưỡng, thậm chí còn cố ý khuyên cô bỏ đi.
Lên đại học cô chọn ngành thực vật học, khi chọn trường và chuyên ngành học, sau khi Yến Nhã Quân biết được ý định của cô, thái độ tỏ ra vô cùng miễn cưỡng.
Vừa mới lên năm nhất đại học, Yến Nhã Quân đã ngồi trước mặt cô tán gẫu với người khác về bối cảnh ảm đạm trong tương lai của chuyên ngành này như thế nào, rồi lại kể lể rằng chuyên ngành tài chính sẽ có tiền đồ sáng lạn và thực dụng ra sao, ám chỉ cô nên nhanh chóng huyển ngành.
Cô không đưa ra phản ứng, một lòng một dạ học xong, thậm chí còn ra nước ngoài học lên thạc sĩ.
Chờ sau khi cô quay về lại Thượng Hải, đến sở nghiên cứu thực vật học làm việc, va chạm và mâu thuẫn với một số đồng nghiệp trong lúc làm việc chung, Yến Nhã Quân không chỉ cho cô cách xử lý các mối quan hệ người với người, mà nói thẳng thừng: “Đứa con nhà họ Yến không cần phải chịu ấm ức tại cái nơi bé tẹo ấy, không bằng đến chỗ ba giúp đỡ, làm tài chính thoải mái hơn biết bao nhiêu so với làm nghiên cứu thực vật.”
Yến Thanh Đường không biết làm tài chính có thoải mái hay không, cô chỉ thấy qua lời ba mình nói, thay đổi chuyên ngành, thay đổi cuộc đời là một chuyện rất dễ dàng, và nó không quan trọng mấy so với lý tưởng và sở thích cá nhân.
Tận sâu trong đáy lòng, Yến Nhã Quân dưỡng như chỉ kiên trì với lý tưởng của ông, với quan điểm của ông.
Thậm chí là khi cô đến Tân Cương, Yến Nhã Quân cũng vì cô mà tìm được Túc Chinh phù hợp với mọi điều kiện, song ông cũng âm thầm nhét thêm ba người khác nữa bên cạnh anh.
Mấy người này căn bản không có kinh nghiệm dã ngoại, là những thư ký đã quen với cuộc sống bên cạnh Yến Nhã Quân, hẳng ngày vây quanh ông, rất giỏi nịnh hót lấy lòng.
Lúc ở sân bay nhìn thấy bọn họ, nét mặt Yến Thanh Đường đã lạnh đi. Cô không nổi cơn tam bành, mà chỉ sai bảo bọn họ phụ trách khuân vác hành lý cho cô.
Xuống máy bay lại gọi điện thoại cho Yến Nhã Quân, yêu cầu ông phải ra lệnh cho ba người này vừa đến Urumqi là rời đi ngay, để cô bớt gánh nặng lại.
Yến Nhã Quân cũng xem như đã thỏa hiệp, không can thiệp vào hành động của cô, cho ba người sau khi đem hành lý của cô về đến khách sạn thì ngoan ngoãn lên máy bay quay về lại Thượng Hải.
Còn về phần mẹ cô, dù bà rất cưng chiều cô, nhưng phần lớn các sự kiện quan trọng đều không thể quyết định được, hoàn toàn phụ thuộc vào chồng, cả ngày giao lưu với các phu nhân nhà giàu khác.
Nhưng Yến Thanh Đường lại không cần thiết phải giải thích với Túc Chinh.
Đối mặt với nghi vấn của Túc Chinh, cô trực tiếp làm lơ, nói sang chuyện khác: “Tôi muốn ngày mốt xuất phát.”
Ý định của Túc Chinh là muốn cho Yến Thanh Đường thêm vài ngày để cô có thời gian thích ứng.
Mà kế hoạch của Yến Thanh Đường là đi càng sớm càng tốt, nhưng tốt nhất là sáng sớm gấp rút đi luôn, hôm nay vừa mới xong việc, sáng mai xuất phát hiển nhiên quá gấp gáp, vậy nên chỉ có thể kéo dài đến ngày mốt.
“Được.” Túc Chinh đáp lời, không rõ Yến Thanh Đường bảo mình vào phòng cô là vì điều gì, liền hỏi, ‘Còn chuyện gì khác quan trọng không?”
“Anh gọi điện thoại cho ba tôi.” Yến Thanh Đường ra lệnh, “Hai người trò chuyện, đừng nói là tôi ở bên cạnh.”
Cô gái trước mặt bỗng mang đến cho Túc Chinh một cảm giác thông minh lanh lợi, Đại tiểu thư con ông cháu cha có thể chỉ là ngây thơ, chứ không hề ngu ngốc.
Túc Chinh nghe theo mưu kế của cô gọi điện thoại đến cho Yến Nhã Quân, khách khí gọi ông một tiếng: “Ngài Yến.”
“Thanh Đường bây giờ có tiện nghe điện thoại không?” Quả nhiên chuyện đầu tiên Yến Nhã Quân làm là xác nhận vị trí của con gái, sau khi nghe Túc Chinh nói anh đang ở phòng mình, bèn thay đổi ngữ điệu, thở dài, “Con bé đang giận tôi, không nhận điện thoại của tôi.”
Yến Nhã Quân hoàn toàn tỏ vẻ là một người ba hao tâm tổn trí vì con gái cưng nhà mình: “Tiểu Túc, tính tình Thanh Đường hẳn là cậu đã được chứng kiến rồi, trong lòng hẳn cũng không dễ chịu nhỉ? Còn phải chịu ấm ức.”
Một bên là Yến Nhã Quân lão cáo già thủ đoạn cay độc thăm dò, một bên là Yến Thanh Đường tiểu hồ ly đang nhìn anh chăm chú không cho cơ hội làm gì, Túc Chinh dù làm việc có thô kệch đến đâu cũng biết cách ứng xử, cười nói: “Cô Yến rất có cá tính, cũng rất khách khí với tôi, chưa có ấm ức gì cả.”
Miễn cưỡng cũng qua cửa, cả ba con đều chấp nhận đáp này.
“Thế thì được.” Yến Nhã Quân lại nói, “Nếu đi đường có vấn đề gì thì cậu hãy nói cho tôi biết trước tiên, tôi sẽ có sắp xếp. Lời của tôi, Thanh Đường cũng sẽ nghe vài câu đó.”
Nghe được câu này của Yến Nhã Quân, Yến Thanh Đường ngồi cách đó không xa khẽ xì một tiếng, Túc Chinh vội nắm bắt cơ hội, ho khan hai tiếng che giấu: “Được, tôi sẽ báo cáo với ông mọi lúc.”
Sau khi tắt máy, Yến Thanh Đường để lộ vẻ mặt không ngoài dự liệu: “Xem đi, đuổi ba người kia đi là vội vã dụ anh về phe mình.”
Không chờ Túc Chinh nói lại, cô liền đứng lên đi đến trước mặt Túc Chinh, cẩn thận nói: “Túc Chinh, người trả tiền cho anh là tôi.”
“So với ba tôi, anh phải trung thành với tôi hơn chứ nhỉ?” Cô nói.
Âm cuối còn hơi giương lên, nhưng đó hoàn toàn không phải là câu hỏi, cô đang muốn Túc Chinh tự cân nhắc.
Mà trong cuộc điện thoại vừa rồi, lúc nói chuyện Túc Chinh đã có khuynh hướng thiên về Yến Thanh Đường, như thể anh đã không còn lựa chọn khác.
“Đúng rồi, không phải anh phải mua đồ ăn và vật tư sao?” Yến Thanh Đường còn dặn dò rất nghiêm túc, “Nhân tiện… tìm cho tôi mấy cái túi niêm phong, chất lượng phải tốt.”
Túc Chinh không hỏi về mục đích sử dụng, chỉ yên lặng ghi nhớ, ít nhiều cũng quan tâm đ ến nhu cầu của cô, châm chước hỏi thêm: “Những món đồ khác thì sao? Ví dụ như có món nào muốn ăn không?”
Yến Thanh Đường lắc đầu, chỉ về phía cửa, “Nói xong rồi, anh có thể đi.”
Cô thay sang dép lê của khách sạn, vắt chân tùy ý, mắt hạnh mang ý cười, đến khi Túc Chinh ra đến cửa rồi mới bỗng nhớ đến lời mà cô vừa nói.
Càn gở và vô lý, khiến anh phải bài xích mãnh liệt rồi lại không thể phản bác, thái độ hất hàm sai khiến đầy vênh váo cũng khiến anh tập mãi thành thói quen, thậm chí còn phối hợp với Yến Thanh Đường, nom khá giống tay sai theo như những gì Yến Thanh Đường nói.
Khí hậu Tây Bắc rất khô hanh, giữa trưa ăn thịt cừu, đến tối chỉ có thể ăn được một chút ít salad, sau khi ngâm bồn một hồi, thoa một ít kem dưỡng lên người, trước khi đi ngủ uống khá nhiều nước. Nhưng ban đêm vẫn thấy cổ họng rất khô, đi tiểu đêm vài lần lại tìm nước uống. Kết quả là sáng hôm sau, cô bị chảy máu cam.
Khi Yến Thanh Đường đang ăn sáng tại khách sạn, Túc Chinh đã lái xe đi mua đồ ăn và vật tư. Anh mua không ít bánh naan, thịt bò và những loại hạt đặc sản của Tân Cương, giăm bông và bánh mì ăn liền, nước tinh khiết và nước tăng lực cũng nằm trong danh sách mua sắm của anh.
Lo lắng đến việc ăn uống trên đường của Yến Thanh Đường, anh mua thêm một ít đồ ăn vặt. Không gian trong xe lớn, anh bèn mua thêm cả táo vì bảo quản được lâu. Cuối cùng còn không quên mua túi niêm phong của Yến Thanh Đường.
Sau khi về, anh gửi wechat cho Yến Thanh Đường báo cáo, người nọ lười nhác không muốn trả lời, chỉ gửi lại cho anh một cái icon.
Anh đoán rằng khí hậu tại Tân Cương và Thượng Hải khác biệt quá lớn, Yến Thanh Đường lại được nuông chiều từ bé, lần đầu đến Tân Cương nên khó tránh không thích ứng được, buổi tối gửi tin nhắn wechat đến cho cô, nói kế hoạch có thể thay đổi bất cứ khi nào, ở Urumqi thêm vài ngày nữa rồi đi cũng không sao cả.
Yến Thanh Đường không trả lời lại anh.
Sáng sớm ngày kế tiếp, bảy tám giờ, ngoài cửa phòng anh vang lên tiếng gõ, Túc Chinh vừa mở ra đã thấy, bên ngoài cửa là Yến Thanh Đường đang chờ xuất phát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook