Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

8

 

 

Lục Triều Lễ nhíu mày, rõ ràng là không tin.

 

Dường như hắn ta đang cố gắng kiềm chế, nhẹ giọng nói.

 

"Anh đã bị em lừa một lần rồi, lần này anh sẽ không mắc lừa nữa."

 

"Lạc Vãn, đừng làm ầm ĩ nữa. Những gì em muốn anh đều cho em hết. Ngay cả những thứ em muốn sau này anh cũng sẽ cho em đầy đủ."

 

"Nói cho anh biết con ở đâu? Chúng ta sẽ đón con về nhà ngay."

 

Tôi trừng mắt nhìn Lục Triều Lễ, hắn ta thật đáng cười, đáng hận, dù tôi nói gì cũng không chịu tin nửa lời.

 

Tôi đột nhiên hét lớn.

 

"Anh là đồ súc sinh không hiểu tiếng người sao? Con tôi không còn nữa rồi!"

 

"Giữa chúng ta cũng kết thúc rồi, anh không thấy rõ việc tôi giả chết là để trốn tránh anh sao? Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy anh!"

 

"Vậy tại sao anh còn đến tìm tôi?"

 

Tôi kìm nén cảm xúc, hít sâu một hơi.

 

"Đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau!"

 

Nói xong, tôi cầm lấy tập tài liệu trên bàn rồi quay người rời đi.

 

Lục Triều Lễ sững sờ tại chỗ vì sự thay đổi đột ngột của tôi. Trước đây, tôi luôn nghe lời hắn ta, chưa từng lớn tiếng một câu.

 

Hắn ta nhất thời không thể chấp nhận sự chênh lệch này.

 

Tôi vừa ra khỏi cửa, hắn ta đột nhiên xông tới chặn đường tôi.

 

"Lạc Vãn! Em mau rút những lời vừa nói! Em có biết rời khỏi anh, em sẽ chẳng có gì cả không? Em lấy gì nuôi con, đến tiền mua sữa bột cũng không có, định để con chết đói à?"

 

"Anh không biết em dùng thủ đoạn gì để vào được công ty này, nhưng em nhất định không trụ được ở đây đâu, vì em không có năng lực đó! Điểm đến cuối cùng của em vẫn là anh thôi!"

 

Tôi bật cười trước lời nói của hắn ta, Lục Triều Lễ quá tự cho mình là trung tâm rồi thì phải?

 

Hắn ta chỉ cảm thấy mình có năng lực lớn, nhưng lại không biết. Nếu không phải bố tôi sợ tôi chịu khổ ở nhà hắn ta, âm thầm thúc đẩy sự phát triển của Lục thị, thì Lục thị đã sớm phá sản trong cuộc khủng hoảng lần trước rồi!

 

Chương 7

 

Lục Triều Lễ bị tôi cười đến mức hơi bối rối, há miệng rồi lại ngậm lại.

 

Tôi cong môi cười, liếc xéo hắn ta một cái.

 

"Đồ tự cho mình là nhất!"

 

Lục Triều Lễ tức đến không nói nên lời, đứng tại chỗ giận dữ chỉ vào tôi.

 

Tôi vừa định đi thì hắn ta đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay tôi.

 

"Lạc Vãn, anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa, nhiệm vụ hôm nay của anh là đưa em về."

 

"Em không biết đâu, khi anh tưởng mình sắp mất em, anh đã đau lòng đến nhường nào, anh nhớ em đến phát điên!"

 

"Lần này, mặc kệ em có kích thích anh ra sao, anh cũng sẽ không lùi bước."

 

Ha, bây giờ hắn ta giả vờ thâm tình ở đây làm ghê tởm ai vậy?

 

Tôi dùng sức hất tay hắn ta ra.

 

"Anh tưởng anh là ai? Có tư cách đó sao?"

 

Hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng.

 

"Anh có tư cách hay không là do anh quyết định!"

 

Tôi còn chưa kịp trợn mắt thì đột nhiên bị hắn ta vác lên vai.

 

"Bây giờ anh sẽ đưa em về nhà, em không nói vị trí của con. Đợi nó đói bụng em chắc chắn sẽ đau lòng mà đón nó về."

 

Tôi đấm đá hắn ta túi bụi bằng cả tay chân, nhưng vô ích.

 

Động tĩnh lớn như vậy thu hút sự chú ý của các nhân viên.

 

Họ thấy cảnh này đều trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin được.

 

Có người sực tỉnh vội vàng tiến lên ngăn cản.

 

"Vị quý ông này, anh mau thả quản lý của chúng tôi xuống, anh không đắc tội nổi cô ấy đâu! Nếu cô ấy nổi giận, anh đừng mong sống yên ổn!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương