Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

1

Thất tình, bạn thân Dư Nặc kéo tôi đến quán bar để xả stress.

Cô ấy vừa định chạm tay lên cơ bụng của một cậu người mẫu thì bỗng nhiên ảnh đế Tiêu Hằng xuất hiện ở cửa.

Tiêu Hằng đội mũ lưỡi trai, bước vào với vẻ mặt đầy tức giận, chỉ tay vào cậu người mẫu có vài nét giống mình và nói:

“Hắn ta là ai? Dư Nặc, em coi hắn là người thay thế anh à?”

Dư Nặc ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh, khi đứng dậy, khóe miệng cô hiện lên nụ cười lạnh.

“Sao? Anh có thể coi tôi là người thay thế Tô Vân, tại sao tôi không thể tìm ai đó thay thế anh?”

“Chẳng phải bảo vật gia truyền của nhà họ Tiêu đang nằm trên tay người khác rồi sao?”

Tiêu Hằng bị câu nói của cô làm nghẹn lời.

Giọng anh khô khốc, miễn cưỡng giải thích: “Anh đã nói rồi, chiếc vòng đó không phải anh tặng.”

Dư Nặc cười nhạt: “Vậy thì anh đi lấy lại đi.”

Sự im lặng bao trùm, khiến không khí nhộn nhịp của quán bar trở nên rõ ràng hơn.

Tiêu Hằng đứng yên trong giây lát, cuối cùng thở dài: “Xin lỗi, anh không thể.”

Mặc dù đã dự liệu trước kết cục này, biểu cảm trên gương mặt Dư Nặc vẫn lộ ra một thoáng không thể kiềm chế.

Cô ấy đỏ hoe mắt, cầm lấy túi xách, ra hiệu cho tôi là sẽ liên lạc sau, rồi rời khỏi quán bar với đôi giày cao gót.

Tiêu Hằng gật đầu với tôi, rồi cũng đi theo cô ấy.

Nhớ lại mấy lần trước Tiêu Hằng dễ dàng dỗ dành cô ấy quay lại, tôi sốt ruột hét lên:

“Nặc Nặc, đừng mềm lòng! Đây là vấn đề nguyên tắc!”

“Chia tay! Lần này nhất định phải chia tay!”

Hét đến khô cả họng, từ phía sau tôi, một bàn tay với những ngón tay thon dài đưa cho tôi một miếng dưa hấu.

Nhìn bàn tay ấy, tôi có chút xao động, nghĩ thầm, chà, cậu người mẫu này thật biết điều!

Tôi mỉm cười quay đầu lại: “Em trai, tên em là gì?”

Vừa dứt lời, khi thấy khuôn mặt quen thuộc kia, tôi lập tức đứng hình tại chỗ.

Không biết từ khi nào, cậu người mẫu ngồi ở ghế đã bị ai đó đuổi đi, chỉ còn Thẩm Nghiên Thừa đứng phía sau tôi.

Gương mặt lạnh lùng, đường nét cằm sắc bén, đôi mắt anh nhìn tôi như chứa đầy băng giá.

Tôi sợ đến mức lùi lại một bước, nhưng bị anh giữ chặt cổ tay.

Thẩm Nghiên Thừa cười nhạt, chăm chú nhìn tôi: “Thích cậu em trai đó?”

“Được, đi về nhà! Tôi cũng có cậu em, để em nhìn cho thỏa!”

2

Đêm đó, tôi bị Thẩm Nghiên Thừa đè lên cửa kính lớn và hành hạ đến tận sáng.

Đối diện chính là cảng Victoria, nơi đất đai đắt đỏ từng mét vuông.

Nếu không phải vì Thẩm Nghiên Thừa, tôi thậm chí chẳng có tư cách bước vào nơi này.

Nhưng tôi cũng biết rõ, mình chẳng phải là bạn gái của Thẩm Nghiên Thừa, cùng lắm cũng chỉ là chim hoàng yến của anh ta.

Năm đầu tiên bước chân vào giới giải trí, tôi từng gặp phải một đạo diễn muốn quấy rối mình.

Dù tôi đã khéo léo từ chối suốt bữa tiệc, nhưng gã đó càng lúc càng quá đáng, khi tay hắn gần l.uồn vào váy của tôi thì Thẩm Nghiên Thừa xuất hiện.

Chỉ bằng một câu nhẹ nhàng, anh đã giúp tôi thoát khỏi tình thế khó xử.

Anh là đại gia lẫy lừng của giới giải trí Hong Kong, còn tôi chỉ là một cô diễn viên mới vào nghề, chưa có tên tuổi.

Thẩm Nghiên Thừa không tỏ ra theo đuổi tôi quá rõ ràng, cũng không có những màn tấn công tình cảm rầm rộ, nhưng anh luôn quan tâm tôi từng chút một, và gương mặt đẹp trai không kém gì các nam diễn viên của anh cũng khiến tôi rung động.

Thời gian trôi qua, không thể nói là tôi không động lòng, nhưng tôi luôn biết rõ vị trí của mình.

Chim hoàng yến dù thế nào vẫn chỉ là chim hoàng yến, làm sao so được với bạn gái thực thụ.

Tôi biết rõ giữa chúng tôi sẽ không có kết quả, và cuối cùng, tôi cũng sẽ phải rời xa anh.

“Vẫn còn mất tập trung?”

Có lẽ vì muốn trừng phạt sự không tập trung của tôi, Thẩm Nghiên Thừa đột ngột tăng tốc độ: “Nghĩ đến ai? Cậu em trai đó à?”

Tôi bị hành đến nỗi hét lên, tay tôi bấu chặt lấy cánh tay anh, cắn chặt môi lắc đầu.

Nhưng câu trả lời của tôi rõ ràng không khiến anh hài lòng.

Anh xoay tôi lại: “Không có cũng phải chịu đựng.”

Không biết bao lâu sau, trận mưa giông cuối cùng cũng ngớt, Thẩm Nghiên Thừa ôm tôi vào bồn tắm lớn, tay vẫn vòng qua ôm tôi vào lòng.

Trong khoảnh khắc hoài niệm đó, tôi bất chợt hỏi:

“Nghe nói, chị gái anh, Thẩm Đình, đã về rồi?”

“Ừ.”

Thẩm Nghiên Thừa từ nhỏ đã rất thân thiết với Thẩm Đình, hầu hết các công việc lớn nhỏ của nhà họ Thẩm đều do chị ấy quản lý.

Quan trọng hơn, tôi nghe nói Thẩm Đình lần này trở về còn mang theo một người phụ nữ.

Người mà đáng lẽ ra sẽ kết hôn với Thẩm Nghiên Thừa.

Nghĩ đến đây, tôi dò xét hỏi:

“Tôi có thể gặp cô ấy không?”

Đôi mắt Thẩm Nghiên Thừa vốn đang nhắm lại đột ngột mở ra, anh dò xét tôi một lúc rồi chỉ lạnh lùng nói:

“Không cần thiết.”

Quả nhiên, chim hoàng yến không có tư cách gặp gỡ người thân của anh ta.

Tôi giấu đi nỗi thất vọng trong lòng, cười nhẹ với anh: “Được thôi.”

Tối hôm đó, Dư Nặc nói sẽ gọi điện cho tôi, nhưng mãi tới trưa hôm sau cô ấy mới gửi tin nhắn đến.

【Yên tâm đi, không có tái hợp đâu.】

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương