Cực Phẩm Thái Tử Phi
Chương 94: Bồng lai tiên cảnh

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

*******

Trong lúc Phó Du Nhiên hôn mê, trước mắt nàng đều là màu đỏ sậm đến chói mắt, sền sệt dinh dính, không ngừng nhỏ xuống, một âm thanh âm u không ngừng than nhẹ ở bên tai nàng.

"Là ai ?" Phó Du Nhiên không ngừng lên tiếng hỏi.

"Nha đầu? Muội đã tỉnh?"

Nghe được giọng nói này, Phó Du Nhiên chợt mở mắt, "Huynh?"

Mặc Vĩ Thiên khoanh hai tay, "Chứ muội hy vọng là ai?"

Trong nháy mắt Phó Du Nhiên có chút hoảng hốt, nàng vỗ đầu một cái nhưng vẫn còn có chút mờ mịt, Mặc Vĩ Thiên tức giận nói: "Vừa giận dỗi liền chạy ra ngoài cùng nam nhân uống rượu, còn uống đến say như chết, nếu không phải tiểu tử Tề Vũ Tây kia là người cũng tạm được, không chừng muội bị người ta đem bán hay giết rồi chôn mất cũng không có ai biết đấy."

"Uống say sao?" Phó Du Nhiên nghi ngờ gãi gãi đầu, nàng chỉ có uống một hớp thôi mà cũng say hả ? Nhãn hiệu của rượu đó là gì thế? Có thể làm mơ hồ *hãn* đến mức này. Vậy. . . . . . Nói như vậy mấy cái kia là đang nằm mơ sao? Nhưng vì sao lại chân thật như thế? Máu đỏ, mùi tanh ngọt, thậm chí nàng còn nhớ rõ mấy cái chữ viết bằng máu tràn đầy hận ý kia, "Đời đời vĩnh viễn còn gặp lại nhau". Rốt cuộc là ai lại nguyền rủa một cách ác độc như vậy, còn tiếng thở dài kia, chính là vì vậy mà phát ra sao?

Mặc Vĩ Thiên vẫn còn đang không ngừng lảm nhảm dạy dỗ Phó Du Nhiên, "Muội làm như thế mà là làm lão bà của người ta hay sao? Hắn còn chưa nói hết, muội đã chạy mất, muội không biết loại tình tiết này cũ lắm rồi hay sao? Mấy cái loại hiểu lầm ngu ngốc cũng là như vậy mà ra đấy." Vừa nói vừa như nhớ tới cái gì, chỉ vào Phó Du Nhiên châm chọc nói: "Muội không có bịt lỗ tai rồi nói mấy câu nhảm nhí đại loại như ‘Ta không nghe, ta không nghe’ chứ?"

Phó Du Nhiên bị oanh tạc liên hồi nên không có thời gian để suy nghĩ tiếp chuyện khác, trợn trừng mắt vận khí vào đan điền hét lớn: "Có lầm hay không? Là chính miệng hắn nói, nữ nhân làm ra loại chuyện đó sẽ làm cho nam nhân cảm thấy nàng phóng đãng không chịu nổi, có biết hắn nói là chuyện nào hay không? Hạ xuân dược đấy! Rất vừa vặn, ta chính là cái người nữ nhân hạ tiện phóng đãng đó đấy, mà Cố Khuynh Thành vẫn còn đứng ở đó, huynh bảo ta phải làm thế nào? Ta lớn như vậy cũng không dễ dàng, cũng phải cần mặt mũi chứ." Nàng hạ giọng lại nói: "Huống chi hắn chỉ mới nghe ba mà không chịu nghe bốn, có thời gian thì huynh hãy đi dạy dỗ hắn ấy, còn gào thét với ta sao? Ta thấy chắc huynh chán sống rồi!" Lời còn chưa dứt đã đá ra cước.

Sau khi "Tiễn" Mặc Vĩ Thiên ra khỏi cửa, Phó Du Nhiên đứng dậy dán vào cửa sổ quan sát một chút, tối om om, không biết là giờ nào rồi, lại nghe phía sau có tiếng bước chân nhẹ vang lên, nàng cười khẩy nói: "Thế nào? Còn muốn bay miễn phí một lần nữa sao?"

Người phía sau nghe vậy lại cười nói: "Ta đã già, đại khái bay như vậy ta không chịu nổi đâu."

[i]Chú thích: “Chấp tử chi thủ, dữ tử huề lão”: Nắm chặt tay nhau, cùng nhau sống đến già.[/i]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương