Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Biên tập: Ross

Chương 1

Ra tay cứu mỹ nhân

Đã gần một tháng kể từ khi sang thu nhưng thời tiết ở Ninh Thành vẫn ấm áp như cũ. Những năm trước, dọc khắp các con phố đã tràn ngập mùi hương thơm ngát của hoa quế, năm nay thế mà vẫn chưa thấy nở hoa.

Đến ba giờ chiều, nhà tang lễ nhỏ nhất thành phố vẫn không ngừng vang lên tiếng cãi vã.

Nhóm nhân viên hành lang loáng thoáng nghe được tiếng trách cứ lẫn nhau của gia quyến, chỉ thiếu điều lao vào xô xát.

“Còn chưa chôn cất mà đã tranh nhau tài sản, chúng ta tranh cãi từ tận trưa tới giờ, cứ cãi lại nghỉ, nghỉ lại cãi, các cô các cậu còn muốn lo liệu cho mẹ nữa không?”

Ca chiều có rất ít người tới làm, Phạm Trúc mở cửa sổ hóng chuyện cả một ngày, có hơi chán nản, đang cân nhắc xem có nên ra khuyên họ vài câu hay không.

Ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị một giọng nói trong trẻo dịu dàng cắt ngang: “Người chúng ta phục vụ là người đã khuất, không phải bọn họ.”

Phạm Trúc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Chúc Tòng Duy đang ngồi đối diện, bộ quần áo trắng đen tôn lên làn da cô một cách hoàn hảo, trắng như tuyết, mày đẹp như ẩn chứa một lớp sương mù.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, hiển nhiên đã quá quen với khung cảnh này.

“Đúng vậy” Phạm Trúc thở dài “Chẳng khác nào xem kịch, lúc nhập liệm không thấy bọn họ tranh nhau xem ai đứng ra trả tiền, bây giờ lại lao vào cấu xé. Cứ bảo chỉ có bệnh viện mới chứng kiến được lòng người, em thấy nhà tang lễ cũng đâu hiếm.”

Chúc Tòng Duy vẫn không ngẩng đầu lên “Tập làm quen đi.”

Phạm Trúc mở điện thoại “Vẫn nên coi tối nay ăn gì, khả năng bốn giờ tan làm đó.”

Cô ấy chọn một nhà hàng mới mở đang hot trên mạng để ăn tối, nghe nói phong cảnh ở đó không tồi, đang chuẩn bị tới xếp hàng, trong nhóm làm việc thông báo có tin nhắn mới.

_Nhà tang lễ mới nhận thêm người, Chúc Tòng Duy phụ trách nhập liệm.

“Em là miệng quạ rồi” Phạm Trúc thở dài.

Chúc Tòng Duy tắt điện thoại đặt lên bàn làm việc, đi ra ngoài cùng cô ấy.

Cửa văn phòng vừa mới đóng, tiếng thông báo Wechat vang lên, cùng đó màn hình điện thoại bật sáng.

【 Tử Duy, mấy giờ tan làm vậy con, hôm nay Trình Lễ về, vừa lúc hai đứa cùng tới ăn cơm nhé. 】

_

Trong nhà tang lễ thành phố có rất nhiều nhân viên nữ, nhưng trong số những người khâm liệm chính chỉ có Chúc Tòng Duy và Phạm Trúc là phụ nữ.

Người quá cố mất trong một vụ tai nạn giao thông, người nhà vừa nhìn thấy Chúc Tòng Duy và Phạm Trúc đi tới, sắc mặt họ tái nhợt, nài nỉ nói: “Tôi chỉ mong nhìn ra ông ấy là được, liệu…có phiền phức quá không?”

“Chị cứ yên tâm” Gương mặt Chúc Tòng Duy nghiêm nghị.

Sau khi rời tầm mắt khỏi bọn họ, Phạm Trúc mới nói thật: “Em đoán ít nhất cũng phải mất ba tiếng, ca này khá khó.”

“Vẫn được”

“Mấy việc này so với đàn chị thì có là gì.”

Phạm Trúc mới vào làm không lâu, Chúc Tòng Duy và cô ấy đều cùng một sư phụ lớn tuổi dẫn dắt, nên ngày thường hay gọi Chúc Tòng Duy là sư tỷ.

Mặc dù người trước mặt này chỉ hơn cô ấy một tuổi nhưng lại là người vô cùng có năng lực, gần đây nhất Chúc Tòng Duy còn chỉ tay hướng dẫn cô ấy.

Cô biết Chúc Tòng Duy nhìn thì mềm yếu nhưng thực chất là một cô gái rất mạnh mẽ, làm việc nghiêm túc, không hề giống cô ấy, cứ hở ra là bị trách mắng.

Phạm Trúc nhiều lúc nghĩ, cô ấy và Chúc Tòng Duy đều học cùng một thầy, tại sao hai người các cô lại khác nhau như vậy.

Nhưng nghĩ tới mấy đàn anh làm 5 năm trong ngành còn bị Chúc Tòng Duy đuổi kịp, nháy mắt cô ấy liền cảm thấy bình tĩnh lại.

Mang găng tay, khẩu trang, mặc xong quần áo bảo hộ y tế cồng kềnh, lại qua một bước khử trùng, các cô mới bước vào phòng phục dựng thẩm mỹ.

Trước tiên phải làm sạch, di thể không bê bết máu như tưởng tượng, nhưng vẫn ngửi được mùi máu tanh nồng đậm, gương mặt đã bị tổn hại.

Chúc Tòng Duy khom lưng mặc niệm trước rồi mới bắt đầu công việc.

Đây không phải lần đầu Phạm Trúc xem Chúc Tòng Duy làm việc nhưng lần nào cô ấy cũng cảm thấy trang trọng và linh thiêng.

Chuyên ngành học của Chúc Tòng Duy không liên quan tới công việc mai táng, theo gót sư phụ Hồng Bách Tuyền học hỏi được không ít món nghề.

Phạm Trúc xuất thân chính quy nhưng không khỏi hâm mộ Chúc Tòng Duy, không học mà tài.

Điều níu cô ấy trụ lại với nghề: một là bổn phận với nghề, hai cũng là vì chị tiền bối xinh đẹp này đây. Khi mới vào nghề đi thực hành, cô sợ tới mức không làm gì được, chính đàn chị đã tới dịu dàng an ủi. Đó cũng là lần trực đêm đầu tiên của hai người.

Từng phút từng giây trôi đi.

Trời dần sẩm tối, sau khi hoàn thành xong việc nhập liệm, người quá cố được đẩy ra, người nhà đứng đợi ở ngoài lập tức tới đón.

Chúc Tòng Duy cởi toàn bộ đồ bảo hộ, khử trùng và làm sạch xong, ra ngoài cũng đã mất mười phút.

Cô đi về phía nhà vĩnh biệt, bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc thét.

Trong những trường hợp thông thường, tang lễ sẽ được cử hành vào rạng sáng theo phong tục, trừ những trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như người đã khuất vừa rồi.

Ban nãy Phạm Trúc có đi theo bọn họ đến đó, lúc quay lại hốc mắt đã đỏ hoe “Người nhà nói cảm ơn chúng ta, họ nói trông rất giống với di ảnh, còn tính mời chúng ta một bữa cơm cay (nói lắp)”

Cơm chay là một nét độc đáo trong phong tục ma chay ở Ninh Thành, tóm lại là cơm đám do tang gia tổ chức.

“Con không ăn ạ” Chúc Tòng Duy lắc đầu.

_

Sáu giờ chiều, hoàng hôn đang dần phai.

Không nghĩ tới, ngay lúc Phạm Trúc nghĩ mình và Chúc Tòng Duy có thể tan làm, Hồng Bách Tuyền gọi đến.

“Ở căng tin vẫn chưa về à, ăn xong lập tức tới đây!”

“Sư phụ, sao thầy biết tụi em tới căng tin?” Chúc Tòng Duy đoán lại có chuyện.

“Khỏi câu giờ, lão Ngô vừa tan sở mới chào tôi xong, nói hai đứa đang ngồi nói chuyện. Tôi cũng không muốn hai em phải tăng ca nhưng sinh tử là chuyện khó lường.”

“Bao giờ bắt đầu ạ?”

“Bây giờ, người nhà đã chọn rồi, tôi không tiện đi, em đi cùng đàn anh, còn Phạm Trúc không cần đi.”

Phạm Trúc reo hò “Vậy em không cần tăng ca đúng không ạ?”

Đối phương nghe thấy được “Phạm Trúc, không phải em từng nói em có nhiệt huyết với nghề sao?”

Phạm Trúc “…”

Đó là bài phát biểu của cô trước khi dấn thân vào xã hội!

Chỉ khi đi làm rồi, mới thực sự nhận ra mức thu nhập sáu bảy trăm vạn gì đó, tất cả đều là giả dối__

Nhưng nếu nỗ lực làm việc, kiếm được mười ngàn tệ một tháng là điều hết sức bình thường. Trong thời đại này, người bình thường đã khó tìm được công việc với mức lương đó chứ đừng nói tới những con số cao hơn.

Cái cốt yếu là khách hàng phải im lặng.

Chúc Tòng Duy hỏi: “Phạm Trúc không thích hợp ạ?”

“Em ấy có đủ năng lực nhưng lại không đủ bình tĩnh, không thích hợp ra ngoài.” Hồng Bách Tuyền dặn dò: “Lát nữa tới nhà họ nhất định phải cẩn thận.”

Ông không nói nhiều nhưng Chúc Tòng Duy đoán được thân phận của đối phương không bình thường.

Phạm Trúc vẫn đủ thông minh để hiểu: “Em tưởng bây giờ họ đều chọn nhà tang lễ mới rồi chứ.”

Năm ngoái, phía ngoại ô có xây một nhà tang lễ mới. Không chỉ rộng rãi hơn mà nhân viên bên họ còn nhiều hơn chỗ các cô, người có tiền đương nhiên sẽ chọn chỗ đó.

Nhà tang lễ thành phố hầu như chỉ có người dân địa phương tới, vì khoảng cách gần, danh tiếng tốt, còn có bậc thầy như Hồng Bách Tuyền.

Nhà tang lễ thành phố là cơ sở công lập thuộc sở dân chính nên mức lương chỉ tương đương với làm công chức, nếu nhà tang lễ hoạt động tốt thì còn có thêm tiền hoa hồng.

Nói mới nhớ, năm nay nhà tang lễ thành phố so với bên mới hơi ế ẩm.

Hơn nữa, mấy năm gần đây, một số dịch vụ tang lễ tư nhân trọn gói ồ ạt xuất hiện. Giá cả rõ ràng cao hơn nhiều, nên được các gia đình chọn mặt gửi vàng.

Trong vòng hai phút, thầy Hồng Bách Tuyền đã nói sơ lược qua công việc và địa chỉ cho Chúc Tòng Duy và đàn anh Từ Hành, có thêm một đồng nghiệp khác chịu trách nhiệm những vấn đề vụn vặt.

Địa chỉ là một ngôi nhà cổ được nhiều người biết đến ở Ninh Thành, là một địa danh lâu đời và cực đẹp, được rất nhiều khách du lịch ghé tới chụp ảnh.

“Em chỉ mới thấy loại nhà gỗ cổ này trên báo đài, chưa có cơ hội vào trong.”

“Trước đây em có cùng mấy người bạn ở ngoại tỉnh đi ngang qua. Xe ở trong sân đều là xế hộp không đó, nghe nói là khu nhà giàu sống, xe nào xe nấy ít nhất cũng mấy trăm triệu tệ.”

“Sư tỷ, chị cảm thấy người có thể sống ở một nơi như vậy phải có địa vị như nào?”

Khi bọn họ khởi hành cũng là lúc Phạm Trúc tan làm.

“Không phú cũng quý”

Từ Hành thay cô trả lời.

Nhà tang lễ thành phố được thành lập từ lâu, không còn mới, qua nhiều năm cũng tiếp xúc với nhiều kiểu người, trong đó có người bình thường lẫn người có địa vị, thậm chí có cả những người phải bảo mật thông tin.

Sư phụ chỉ định anh ấy với Chúc Tòng Duy đi cũng vì tác phong của hai người khiến ông yên tâm, nếu không đã để Phạm Trúc đi rồi.

Phạm Trúc cầu nguyện cho Chúc Tòng Duy: “Hy vọng gia đình họ lịch sự, tính cách tốt.”

Giao tiếp với người sống còn khó hơn với người chết nhiều.

Chúc Tòng Duy nghe vậy không khỏi cong môi cười, cúi đầu mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn hỏi giờ tan tầm.

Ôn Trình Lễ?

Ăn cơm với anh? Vẫn là thôi đi, họ cũng không thân.

Đầu ngón tay của cô chạm nhẹ lên bàn phím, trả lời đối phương【 Tối nay khả năng không về kịp giờ cơm, giáo sư Trình mới mất, con đang trên đường tới nhà ông ấy 】

Vài giây sau, đối phương cũng trả lời lại【 À rồi, dì mới biết. Trình Lễ cũng vừa báo, bảo muốn tới nhìn giáo sư Trình lần cuối. 】

Chúc Tòng Duy không quá ngạc nhiên.

Dù sao lần đầu cô gặp Ôn Trình Lễ cũng là ở nhà giáo sư Trình.

_

Nửa tiếng sau, xe đã tới trước toà nhà cổ.

Lúc này trời không lạnh cũng không nóng, dù đã vào thu nhưng hai hàng cây ngô đồng bên đường vẫn xanh um tươi tốt.

Bức tường cổ kính có dàn tử đằng cùng thường xuân leo đậu, đã ra hoa nhiều năm nên thu hút rất nhiều du khách tới checkin.

Ngày thường ở đây có rất ít xe ra vào nên mọi người cũng thoải mái nhường đường.

Xe chuyển bánh vào trong khu phố, Chúc Tòng Duy hạ một nửa cửa kính xuống, lúc này mọi người chỉ đơn thuần ngắm một cô gái mắt mày đẹp như tranh vẽ, tóc đen mềm mại, đôi mắt lấp lánh như sao.

Khi nhìn lại dòng chữ “Nhà tang lễ” trên xe, cảm xúc kinh ngạc lúc đầu dần chuyển sang khiếp sợ, theo bản năng tránh ra xa.

Chúc Tòng Duy đã liên lạc với người nhà từ trước.

Người nhà là con gái của giáo sư Trình, nghe thấy giọng nữ trẻ tuổi còn sửng sốt một lúc, vội vàng trả lời.

Quả nhiên xe vừa mới đến, cánh cửa sắt màu đen đã mở rộng, trước mắt bao nhiêu khách du lịch từ từ tiến vào.

“Nửa giờ trước có một chiếc siêu xe đến, bây giờ lại có xe của nhà tang lễ, khả năng vừa có người qua đời trong đó.”

“Chúng ta chụp ảnh ở đây hình như không thích hợp lắm.”

Tiếng bàn luận của du khách bé dần sau tiếng đóng cửa.

Bên trong sân được bày trí rất đẹp, những khóm tú cầu đua nhau nở rộ, cùng vài món đồ cổ mang hơi thở xưa cũ.

Trình Dung vội vã chạy ra đón, chị đã có con, vì bảo dưỡng tốt nên nhìn qua không biết chị ấy đã gần bốn mươi. Thấy Từ Hành và Chúc Tòng Duy tuy trẻ tuổi nhưng điềm đạm, mức độ tin cậy với họ cũng tăng lên mấy bậc.

“Bố tôi vừa mới mất, trước đây còn có y tá và bảo mẫu…Bây giờ phiền các cô vậy.”

“Cô Trình cứ yên tâm”

Chúc Tòng Duy thở dài: “Tôi cũng từng là sinh viên đại học Ninh, có thể nhập liệm cho giáo sư Trình là vinh hạnh của tôi.”

Trình Dung có chút kinh ngạc “Đại học Ninh? Sao cô lại làm việc ở nhà tang lễ?”

Sau đó chị vội giải thích “Tôi không có ý chê công việc của cô, chỉ là có hơi bất ngờ.”

Chúc Tòng Duy không để ý “Bởi vì tôi thích công việc này.”

Trình Dung cũng không nói gì thêm, chỉ nói bố chị ấy đang ở trên tầng ba.

Về phần mẹ và con chị vì quá đau buồn đang tạm lánh sang phòng khác nghỉ ngơi, cho nên trước khi đưa về nhà tang lễ cần phải gặp mặt bà ấy trước.

Dù là đồ đạc được bài trí hay thân phận người trong nhà này tất cả đều không tầm thường, Từ Hành cũng là lần đầu bước vào một nơi như vậy, nên anh ấy cũng không dám nói nhiều, kẻo phạm sai lầm.

Lên đến tầng hai, họ vô tình gặp một người đàn ông trung niên mặc đồ lỗi thời đang bước ra ngoài sảnh lớn, nhìn thấy đám Chúc Tòng Duy thì cau mày hỏi: “Các anh là nhân viên nhà tang lễ?”

Từ Hành gật đầu “Đúng vậy”

Người đàn ông trung niên đánh giá bóng dáng mảnh khảnh bên cạnh Từ Hành, vẻ mặt lẫn giọng điệu đều khó chịu “Sao đưa toàn người trẻ đến? Nhà tang lễ này bị gì vậy!”

Không biết vì lý do nào, giọng điệu của người đàn ông đó khá nhỏ.

Trình Dung nghe thấy vậy thì không vui, chị quay sang bắt bẻ chồng “Vương Văn, anh bớt chi li lại, kẻo lỡ mất chuyện.”

Tuy người khâm liệm không có nhiều cơ hội tiếp xúc với tang gia, nhưng khi gặp phải mấy thành viên kén chọn, cô vẫn không bị hoảng loạn.

Từ Hành không ngờ tới đây còn xảy ra chuyện “Anh cứ yên tâm, chúng tôi đều là người có kinh nghiệm, cũng được cấp chứng chỉ hành nghề đàng hoàng.”

“Trình Dung à, cũng vì anh lo lắng thôi, không nói cậu sinh viên này nữa, em nhìn cái cô yếu đuối kia đi, trông có thích hợp không? Đến lúc thật sự xảy ra chuyện gì, đừng nói ba chúng ta bị đẩy ra đầu gió…còn cả cậu Ôn cũng đang ở đây nữa, nên cẩn thận thì hơn.” Vương Văn vừa nói vừa nhìn lên tầng.

Dù không chỉ đích danh nhưng mọi người đều biết anh ta đang nói Chúc Tòng Duy.

Chúc Tòng Duy từ xưa đến nay không thích dây vào chuyện phiền phức “Quản lý yêu cầu chúng tôi tới đây, có nghĩa là chúng tôi hoàn toàn có đủ khả năng hoàn thành công việc, nếu anh Vương không vừa ý vậy thì có thể xin đổi người.”

Có điều, người có đủ khả năng khâm liệm ngoài hai người họ ra thì chỉ còn mỗi Phạm Trúc.

Vương Văn không ngờ Chúc Tòng Duy lại nói thẳng ra như vậy, thái độ khiêm tốn không siểm nịnh của cô khiến anh ta cảm thấy mình giống như đang làm loạn.

Anh ta nghẹn một cục, cương quyết nói: “Chuyện quan trọng nên tôi buộc phải hỏi các cô, có gì mà căng thẳng, tôi là khách hàng của các cô đó!”

“…”

Từ Hành và Chúc Tòng Duy quay sang nhìn nhau, khách hàng của bọn họ đều là người chết.

Trình Dung cau mày huých tay Vương Văn “Được rồi, cô bé đó nói đúng đấy, có năng lực hay không phải nhìn vào hành động, có ai nhìn vào tuổi tác bao giờ”

Vương Văn không muốn mất mặt “Không được, thái độ của cô ta không ra gì_cô tên là gì, tôi phải phản ánh lại với cấp trên của cô mới được.”

Tính tình Vương Văn nóng nảy, nói chuyện tự nhiên cũng càng lúc càng cao giọng.

“Mọi người đang tranh cãi gì vậy.”

Một giọng nói lạnh nhạt đột ngột từ trên tầng vọng xuống.

Chúc Tòng Duy vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh, trên cầu thang bằng gỗ lim có hai người đang đứng đó.

Người đàn ông dẫn đầu có dáng người rất cao, vẻ mặt điềm tĩnh, sống mũi cao thẳng đỡ cặp kính không gọng, trên người mặc bộ vest haute couture với đường may tỉ mỉ, trông vô cùng lịch lãm sang trọng.

Ánh sáng ấm áp từ đèn chùm lưu ly rũ xuống người anh, tạo thành vệt bóng ôm lấy sàn gỗ, khiến người ta liên tưởng tới toà núi ngọc rơi xuống.

Chúc Tòng Duy nháy mắt đã nhận ra.

Người mới vừa xuất hiện trong tin nhắn Wechat của cô.

Ôn Trình Lễ.

_

Xung quanh đột nhiên lặng ngắt.

Không một ai nói tiếp?

Từ Hành đang tìm cách thuyết phục người nhà, không nghĩ tới chỉ một câu của người kia, cuộc nói chuyện đã dừng lại.

Vương Văn hối hận không biết kiềm chế mình, để âm thanh lọt được lên tầng.

Vẻ kiêu ngạo lúc nãy của anh ta lập tức biến mất, không nghĩ tới vị này xuống hỏi, đành cẩn thận mở miệng: “Không có chuyện cãi nhau, chỉ là hai cô cậu này trông không có kinh nghiệm, chúng tôi đang tính đổi người, cậu xem có được không?”

Bố vợ anh ta chính là người mà Ôn Trình Lễ vô cùng kính trọng.

Chưa kể trước đây anh thường hay tới thăm thầy, hôm nay còn trực tiếp huỷ lịch tới dự Hội nghị thượng đỉnh tài chính quốc tế. riêng về hậu sự của thầy mình, người này tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ sự cẩu thả nào, thậm chí còn muốn đích thân đưa thầy về nhà tang lễ.

Vương Văn cảm thấy lời đề nghĩ của mình đúng là đi vào lòng người.

Suy cho cùng, người có nhiều tuổi đời trong ngành vẫn nhiều kinh nghiệm hơn.

Đến lúc này, Từ Hành buồn bực thở dài.

Bây giờ lại thành một “người nhà” khác đưa quyết định, chỉ cần đối phương phủ nhận, anh cùng với đàn em tới chuyến này vô ích.

Không gian yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ được tiếng kim rơi.

Tròng kính của Ôn Trình Lễ bất chợt loé sáng, không nhìn rõ ánh mắt của anh đang nhìn Chúc Tòng Duy, anh bác bỏ lời anh ta.

“Tôi lại không cho là vậy.”

HẾT CHƯƠNG 1

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương