Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi
Chương 1: Chương 1

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

<Bối cảnh đồng tính có thể kết hôn>

Vào mười giờ sáng ba ngày trước tôi và Kỷ Minh Khải đã ly hôn, thời điểm bước ra từ Cục Dân Chính tôi hít một hơi tận hưởng bầu không khí trong lành, sau đó nói với hắn: “Cả đời này chúng ta sẽ không qua lại với nhau nữa, chồng cũ.”

Hắn không thèm nhìn tôi, chỉ mở tờ giấy chứng nhận ly hôn ra, kế đó khép lại cất vào trong túi nói: “Được.”

Song cũng vào buổi tối ba ngày sau, tôi và Kỷ Minh Khải lại cùng có mặt trên chiếc bàn ăn ở nhà ba mẹ tôi. Cả hai ngồi bên cạnh nhau, còn dùng chung một bát canh nữa.

Bởi vì ba mẹ chưa biết chuyện hai đứa ly hôn, thế nên bọn họ lấy cớ “Được bạn tặng cho thịt bò tươi rói” để gọi Kỷ Minh Khải tới cùng nhau thưởng thức, còn thân mật mà bưng lên cho chàng rể một chén canh thịt bò nóng hôi hổi.

Kỷ Minh Khải lễ phép nhận lấy, mẹ tôi chờ mong nhìn hắn hỏi: “Con thấy canh vừa ăn không?”

Kiểu người như Kỷ Minh Khải biết cách lấy lòng người lớn nhất, hắn húp thêm một hớp lớn, sau đó cười với mẹ tôi: “Không mặn cũng không nhạt, tay nghề của mẹ rất tuyệt.”

Thế là mẹ tôi cười tít cả mắt.

Tôi cũng nếm thử một miếng: “Mặn chết con, bộ mẹ bỏ hết muối trong nhà vào hả?”

Mẹ lườm tôi một cái sắc như dao, đoạn giật phăng cái bát của tôi đi: “Không thích thì nhịn.”

Chậc, chuyện như vậy tôi quen quá rồi mà, địa vị của Kỷ Minh Khải trong cái nhà này còn cao hơn tôi. Mẹ tôi là nhất, ba tôi xếp sau, kế đến là Kỷ Minh Khải, A Hoàng thì xếp thứ tư, còn tôi ấy à, đứng chót.

À, A Hoàng là con chó nhà tôi nuôi nhé.

Tôi cũng chả rõ nữa, mẹ tôi rành rành là người vừa liếc mắt một cái liền biết ngay củ khoai tây nào ngon củ nào hỏng, mà sao lại chẳng nhìn ra cái tên tiểu nhân thâm hiểm Kỷ Minh Khải trong ngoài bất nhất này nhỉ?

Kỷ Minh Khải và tôi cũng coi như là bạn thuở tấm bé, từ cái lúc còn cởi truồng sổ mũi đã quen biết nhau. Kỷ Minh Khải từ nhỏ đã cực kỳ cao ngạo, lúc hắn vào lớp một thì tôi mới lên mẫu giáo. Hắn nói với tôi là “Không biết phân biệt hình chữ nhật với hình vuông thì đều là đồ ngốc” làm tôi sợ tới mức vừa khóc huhu vừa cầu xin hắn dạy cho tôi. Cơ mà hắn không chịu, còn nói tôi có học nữa cũng vẫn là tên ngốc mà thôi.

Vì thế mà tôi khóc suốt mấy ngày liền, đến cả cơm cũng ăn không vô.

Mấy chuyện sau khi lớn lên thì thôi không bàn tới, mà cũng chả có gì để nói, cùng lắm chỉ là câu chuyện bi thương về kẻ đứng nhất với người đội sổ, về đứa con nhà mình đã kém sẵn nên luôn bị con nhà người ta đè bẹp mỗi khi đem ra so sánh.

Thành tích, diện mạo và gia cảnh của Kỷ Minh Khải là thứ mà cho dù tôi có đầu thai lại lần nữa cũng không đạt được.  Thế nên sau này khi hắn cầu hôn tôi, nói muốn đăng ký kết hôn với tôi, có một dạo tôi nghi ngờ hắn điên rồi.

Hắn cũng chưa từng nói ra lý do mà chỉ nói: “Em ấy là người tốt nhất trong phạm vi tôi có thể lựa chọn”.

Thật là tự luyến! Gớm quá đi!

Nhưng cuối cùng tôi đầu hàng trước sự xúi giục và ép buộc của mẹ, vẫn cùng hắn đi lĩnh giấy kết hôn.

Hôm nay tôi vốn định đi biển một chuyến, sau khi ly hôn với hắn tôi nhốt mình ở trong nhà nằm cả ngày, hôm qua lại hoàn thành xong đống công việc chậm trễ chồng chất, vừa định mở rộng tâm hồn chào đón cuộc sống độc thân chân chính thì hắn lại xuất hiện.

Tuy rằng cũng không thể trách hắn, là do tôi không dám nói ra việc này cho ba mẹ. Chắc chắn mẹ tôi sẽ cầm chổi lông gà dí theo sau tôi rồi mắng: “Cái đồ không biết cố gắng, một thằng lôi thôi lếch tha lếch thếch như anh kiếm đâu ra được người tốt hơn Tiểu Khải nữa hả?”

Tính tình mẹ tôi không tốt, mà trái tim bà cũng bất ổn nốt, nên tôi không dám dọa bà ấy đâu.

Kết quả của quá mềm lòng đó chính là khi Kỷ Minh Khải ôm đống chăn lúc chiều mẹ đã phơi khô bước vào phòng tôi, tôi chẳng nói nổi một câu từ chối nào.

“Mẹ, ngày mai Kỷ Minh Khải còn phải đi làm nữa, mẹ bảo ảnh về ngủ đi.”

“Vậy con cùng Tiểu Khải về ngủ đi nhé?”

Tôi:......

Ánh mắt Kỷ Minh Khải thẳng băng mà đi đến bên mép giường bỏ chăn xuống, ngay lúc định leo lên tôi liền trừng hắn: “Anh ngủ dưới đất.”

Kỷ Minh Khải mặc một bộ đồ ngủ hàng xịn, dùng ánh mắt biểu thị rằng hắn tuyệt đối không thể làm ra cái chuyện như ngủ dưới đất. Hắn trèo lên giường, cách xa tôi nửa mét.

“Chuyện ly hôn qua mấy ngày nữa tôi sẽ nói với mẹ, sau này bà ấy có bảo anh tới thì anh cứ nói là bận việc hoặc là đi công tác rồi.”

Hắn “Ừ” một tiếng, tháo mắt kính xuống, sau đó đặt điện thoại lên đầu giường sạc pin.

Cái bầu không khí lúng ta lúng túng này kỳ quặc quá đi thôi. Tuy chuyện ly hôn là do tôi đề nghị, nhưng Kỷ Minh Khải còn bình tĩnh điềm nhiên hơn tôi nhiều, càng giống như tôi là một tay hề đang làm trò vậy, tức chết mất!

Ngay lúc tôi còn đang hậm hực, đột nhiên tôi cảm nhận được một bàn tay vươn qua đặt lên eo mình. Tôi khẽ kêu lên, sau đó đấm vào ngực Kỷ Minh Khải một phát: “Anh muốn làm gì đó? Anh cho rằng anh ở nhà tôi là muốn gì được nấy sao? Hai ta đã ly hôn rồi, ly hôn rồi anh có biết không hả? Nếu anh còn dám chạm vào tôi, tôi sẽ kiện anh quấy rối tình dục đấy!”

Kỷ Minh Khải bị tôi đánh mà ngẩn người ra, sau đó lạnh lùng nói: “Em đè lên điều khiển điều hoà kìa.”

Tôi:......

Tôi mò lấy cái điều khiển từ chỗ khe hở giữa gối và lưng ra ném qua cho Kỷ Minh Khải, sau đó trùm chăn kín mít.
Tôi ghét cái tên Kỷ Minh Khải này chết mất!

Nhưng tới sáng hôm sau, lúc đồng hồ báo thức của Kỷ Minh Khải làm tôi tỉnh dậy, tôi mở mắt ra thì phát hiện bản thân vẫn chui vào trong chăn của Kỷ Minh Khải, hai tay hai chân đều quấn lên trên người hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương