Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta
Chương 113: Ngoại truyện 12

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hạ nhân vừa dứt lời, những người có mặt đều sững sờ.

Tiêu Hằng không ngờ kẻ được gọi là “gian phu” lại đến nhanh như vậy. Hắn vừa mới từ hôn trước đó không lâu, mà tên “gian phu” này đã lập tức đến cầu hôn, quả thực đáng hận! Chỉ là, vốn dĩ hắn luôn giữ dáng vẻ ôn nhuận quân tử, không tiện bộc phát ra mặt, đành phải đè nén cảm xúc, giả vờ trấn tĩnh.

Về phần Triệu Mậu Sơn, ông cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên. Sau khi Triệu Doanh Doanh gây ra hàng loạt chuyện rắc rối, ông đã cho người điều tra rõ ràng. Nhưng vẫn không phát hiện điều gì bất thường. Xem ra, vị công tử trẻ tuổi sống cạnh nhà đó chỉ là một thư sinh từ Kinh thành đến, gia cảnh tầm thường, ngoài ra không có gì đáng nói.

Ông không hiểu vì sao thê tử đã qua đời nhiều năm của mình lại khẳng định người này mới chính là phu quân định mệnh của nhi nữ hai người. Ông chỉ có thể nghĩ, có lẽ hắn có tài năng xuất chúng, tương lai ắt thành danh. Nhưng mà, hắn đến nhanh như thế này, đúng là khiến người khác khó xử.

Triệu Mậu Sơn khẽ nhíu mày. Nhưng người đã đến tận cửa, không thể từ chối ngay ngoài cổng. Ông đành sai hạ nhân mời người vào trước, chuyện cầu hôn tính sau.

Triệu Doanh Doanh vừa lấy lại tinh thần, bị niềm vui bất ngờ làm cho choáng váng. Nàng còn tưởng rằng…

Cũng may, cũng may, hắn vẫn đến.

Triệu Doanh Doanh lòng nóng như lửa đốt, nhìn chằm chằm về phía cửa, hận không thể lập tức chạy ra ngoài đón hắn:

“Phụ thân, người mau để chàng vào đi.”

Triệu Mậu Sơn và Tiêu Hằng đều nhìn thấy sự sốt ruột của nàng, ánh mắt thoáng chút phức tạp. Tiêu Hằng mỉm cười, hỏi:

“Doanh Doanh và vị này dường như rất thân thiết. Không biết hai người quen nhau từ khi nào?”

Triệu Doanh Doanh đáp:

“Kiếp trước.”

Tiêu Hằng: “…”

Hắn chỉ cho rằng nàng đang nói nhảm, muốn qua loa với mình, trong lòng càng thêm khó chịu. Việc từ hôn đã nói rõ ràng, giờ ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì. Hắn xoay người định rời đi, nhưng lại nghĩ, mình nhất định phải xem thử người này là ai, dựa vào đâu mà có thể vượt mặt hắn?

Tiêu Hằng bèn dừng bước, thản nhiên ngồi xuống.

Triệu Doanh Doanh liếc hắn một cái, nói đầy châm chọc:

“Huynh còn chưa đi sao?”

Tiêu Hằng bị nàng nghẹn họng, sắc mặt có chút khó coi, bèn nói:

“Ta và Doanh Doanh dẫu sao cũng có chút tình nghĩa. Tuy không thể làm phu thê, nhưng vẫn có thể làm huynh muội. Ta có thể giúp Doanh Doanh xem xét, liệu người này có đáng tin hay không.”

Triệu Doanh Doanh hừ lạnh:

“Dù sao thì vẫn đáng tin hơn huynh.”

Ý khinh miệt trong lời nàng không hề che giấu, khiến Tiêu Hằng có chút khó chịu.

Nhưng hắn không tin người mà nàng tìm đến có thể tốt hơn mình, bèn quyết định ở lại, khiến kẻ đó phải tự thấy thua kém.

Khi hai người đang nói chuyện, Hoắc Bằng Cảnh được hạ nhân dẫn vào.

Từ xa, hắn đã nhìn thấy bóng dáng Triệu Doanh Doanh cùng hai người khác bên cạnh nàng. Hắn khựng bước, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Hôm qua, khi đồng ý với nàng, hắn thực sự không hiểu nổi bản thân. Có một thứ gì đó thôi thúc hắn, tựa như một giọng nói vang lên trong đầu: Đây là điều tất yếu.

Điều này, với một người như Hoắc Bằng Cảnh, quả thực là chuyện điên rồ.

Hắn vốn là người thận trọng, luôn tính toán kỹ càng, dù đối với bất kỳ ai cũng không hoàn toàn tin tưởng. Nhưng với Triệu Doanh Doanh, mọi nguyên tắc của hắn dường như đều bị phá vỡ.

Hắn sải bước đến hành lang, thi lễ với Triệu Mậu Sơn:

“Gặp qua bá phụ.”

Dáng người hắn cao lớn, phong thái tự tin, bước đi nhẹ nhàng mà toát ra khí thế khiến người khác bất giác kiêng dè. Triệu Mậu Sơn và Tiêu Hằng đều ngỡ ngàng.

Tiêu Hằng nhìn kỹ, phát hiện diện mạo của hắn còn hơn hẳn mình. Hắn ta nhất thời cứng họng, nhưng không muốn bị lép vế, bèn nhanh chóng nghĩ cách lên tiếng.

Hoắc Bằng Cảnh tiếp tục:

“Đột ngột đến đây, thật thất lễ. Tiểu sinh họ Hoắc, tên Bằng Cảnh, tự Quan Sơn, là người Kinh thành. Hiện tại đang làm quan tại Kinh thành. Tiểu sinh vừa gặp Doanh Doanh đã xiêu lòng, mong bá phụ đồng ý gả nàng cho tiểu sinh.”

Nghe đến đây, cả Tiêu Hằng lẫn Triệu Mậu Sơn đều nhíu mày.

Cả hai không ngờ Hoắc Bằng Cảnh lại là quan viên ở Kinh thành.

Tiêu Hằng vốn nghĩ hắn chỉ là một thư sinh nghèo, hóa ra đã làm quan, nhưng không rõ là quan chức gì… Dù sao đi nữa, làm quan ở Kinh thành dù là cửu phẩm, cũng vẫn hơn quan ngũ, lục phẩm ở địa phương.

Tiêu Hằng không thể giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, khóe miệng hơi giật giật.

Còn Triệu Mậu Sơn thì càng bất ngờ. Ông lập tức nhìn Hoắc Bằng Cảnh bằng con mắt khác. Nếu là quan chức Kinh thành, thì quả thực là người có phúc phận.

“Ồ, vậy ta sẽ gọi ngươi là Quan Sơn nhé. Triệu Mậu Sơn nói.

Hoắc Bằng Cảnh khẽ gật đầu:

“Vâng, bá phụ.”

Triệu Mậu Sơn liếc nhìn nhi nữ mình, trong lòng bỗng cảm thấy tự hào. Hóa ra nhi nữ ông vẫn rất giỏi giang. Nhìn sang Tiêu Hằng, ông lại thấy ngại ngùng. Hiền tế cũ và hiền tế mới cứ đứng cạnh nhau thế này, thật sự rất khó xử…

Triệu Mậu Sơn đang định tìm lý do để tiễn Tiêu Hằng thì hắn đã mở lời trước:

“Hoắc huynh trẻ tuổi tài cao nhỉ?"

Hoắc Bằng Cảnh dường như mới để ý đến hắn ta, ánh mắt lướt qua nhàn nhạt, như thể không hề coi đối phương ra gì:

“Vị này là?”

Tiêu Hằng sắc mặt hơi xanh, nghiến răng nói:

“Quên mất chưa giới thiệu. Tại hạ là hôn phu trước của Doanh Doanh, họ Tiêu tên Hằng, nhi tử Thái thú Hồ Châu, trước đây đã đỗ đạt, hiện đang làm quan tại Tương Châu.”

Hắn báo danh gia thế, mong có thể áp đảo Hoắc Bằng Cảnh.

Hoắc Bằng Cảnh nghe xong, khẽ “ồ” một tiếng, đáp:

“Hóa ra là hôn phu trước của Doanh Doanh. Đã là hôn phu trước, không biết hôm nay lấy thân phận gì mà ở đây?”

Lời nói không chút nể nang của hắn khiến Tiêu Hằng á khẩu, chỉ có thể giữ vẻ cười gượng gạo:

“Tuy không thể làm phu thê, nhưng quen biết với Doanh Doanh một thời gian, cũng coi như nửa phần huynh trưởng.”

Triệu Doanh Doanh lập tức ngắt lời:

“Ai xem huynh là huynh trưởng? Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa có được không?”

Tiêu Hằng bị nàng vạch trần, không biết giấu mặt đi đâu. Nhưng nếu bây giờ bỏ đi, thì quá là mất mặt. Hắn đành nói:

“Doanh Doanh, ta biết muội vì hắn mà muốn từ hôn với ta. Ta không biết hắn đã nói gì với muội, nhưng tình cảm của chúng ta bao năm qua không phải giả dối…”

Triệu Doanh Doanh nhíu mày, ngắt lời hắn:

“Đừng nói nữa! Rõ ràng là huynh dan díu không rõ ràng với Triệu Uyển Nghiên, thế mà lại muốn đổ vấy cho ta trước? Dù không có chàng, ta cũng muốn từ hôn với huynh. Ta ghét nhất loại người giả nhân giả nghĩa như huynh.”

Tiêu Hằng không còn giữ được vẻ mặt tươi cười, lạnh lùng nói:

“Doanh Doanh, ta biết muội bị hắn làm mờ mắt. Nhưng hắn nói làm quan ở Kinh thành, muội làm sao biết thật giả? Có khi hắn chỉ lừa muội, căn bản không làm quan. Dù cho có làm thật, ở độ tuổi này hắn đáng lẽ đã thành thân, nay lại cầu hôn muội, rất có khả năng là muốn muội làm thiếp!”

Hoắc Bằng Cảnh khẽ cười, ánh mắt tràn đầy tự tin như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát. Hắn lạnh nhạt nhìn Tiêu Hằng:

“Thật không may, ở Kinh thành ta cũng có chút tiếng tăm. Nếu phái người đi điều tra, chắc chắn sẽ tra được rõ ràng.”

Tiêu Hằng cười nhạt:

“Ồ? Không biết ‘chút tiếng tăm’ là lớn đến đâu? Chẳng lẽ tìm bừa ai đó ở Kinh thành hỏi thăm cũng biết tên ngươi?”

Hoắc Bằng Cảnh thu ánh mắt lại, khẽ gật đầu:

“Nếu công tử nghi ngờ, cứ phái người về Kinh thành hỏi thử xem, vị Hoắc thừa tướng kia đã thành thân hay chưa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương