Cảnh Xuân Tùy Ý - Chử Thanh Nguyệt
-
Chương 5: Chương 5
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Kể từ lần trước bị chính chủ nghe thấy mình nói xấu sau lưng, Dương Nhược Triều tự biết mình có lỗi nên giờ đã chuyển chỗ ngồi cạnh Hứa Gia, ít khi lên tiếng, mỗi ngày chỉ thu mình vào chỗ ngồi để làm bài. Nhưng thỉnh thoảng, khi liếc thấy người bên cạnh đang nằm gục trên bàn, cậu ta lại không nhịn được mà khẽ cười khẩy một tiếng, rồi đẩy bài tập ra xa một chút.
Lúc này, bài thi được chuyền từ đầu lớp xuống. Khi đến tay Dương Nhược Triều thì chỉ còn lại hai tờ. Cậu xếp một tờ gọn gàng để lát nữa làm, còn tờ kia thì bỏ vào bìa hồ sơ, đợi lần khác làm lại lần hai.
Dương Nhược Triều không cảm thấy chột dạ, ngược lại còn thấy rất yên tâm. Đưa bài cho học sinh yếu kém chỉ tổ phí giấy, thà để cho mình làm thì có ích hơn nhiều.
Ngồi trước cậu ta là Trần Hà Ngữ, người chơi thân nhất trong lớp với Lương Vân. Lúc này, Lương Vân đang ngồi cạnh cô ấy, nhờ giảng một bài toán.
Thành tích của Lương Vân trong lớp không tệ, nếu không phải vì kém các môn tự nhiên, thứ hạng của cô ấy chắc chắn sẽ cao hơn. Đây cũng là lý do mà giáo viên chủ nhiệm sắp xếp cô ấy ngồi cạnh Chu Tư Lễ.
Lương Vân cau mày, vẻ mặt đầy khó xử:
“Ngữ, mình vẫn chưa hiểu gì cả.”
Trần Hà Ngữ cũng không giỏi toán lắm, làm được bài đã là may rồi, bảo giảng bài thì đúng là quá sức.
“Hay là… chúng ta đi hỏi Chu Tư Lễ đi? Tớ cũng chưa nắm vững dạng bài này.”
“Bài nào thế?” Dương Nhược Triều liếc qua, nhận ra đó là đề kiểm tra trên bàn họ.
Lương Vân và Trần Hà Ngữ nhìn nhau hai giây, rồi trả lời:
“Câu điền vào chỗ trống, câu thứ ba.”
“Là câu về đạo hàm à?”
“Đúng rồi.” Lương Vân quay sang, đặt bài lên bàn Dương Nhược Triều, “Cậu biết làm không? Giảng cho bọn mình được không?”
Dương Nhược Triều rút ra một tờ nháp, có lẽ là lần đầu tiên được người khác nhờ giúp đỡ nên động tác có phần không tự nhiên:
“Tôi chỉ nói một lần thôi đấy.”
Ý tưởng của cậu ta rất rõ ràng, viết vài nét lên giấy là đã giải thích xong. Lương Vân nhanh chóng hiểu ra, cô ấy nghiêng đầu, mỉm cười không thành tiếng:
“Không ngờ là có thể giải theo cách này.”
Dương Nhược Triều hơi bối rối:
“Có gì to tát đâu.”
Hứa Gia đã bị tiếng nói của họ làm tỉnh giấc từ lâu. Tiết này là tiết của Lý Hân, người thích vừa giảng vừa viết bài, thỉnh thoảng còn đi xuống quan sát tình hình làm bài của học sinh.
“Bài kiểm tra của tôi đâu?”
“Không biết.”
Hứa Gia nhìn cậu ta.
Bị ánh nhìn im lặng đó bao trùm, Dương Nhược Triều bắt đầu thấy khó chịu:
“Chắc là cán sự môn phát bài thiếu, lúc đến tay tôi chỉ còn một tờ thôi. Cậu tự lên bục giáo viên mà lấy đi.”
Hứa Gia có vẻ chỉ hỏi cho có, hoàn toàn không có ý định đi lên lấy bài. Nghe cậu ta nói vậy, cô không hỏi thêm nữa, chỉ lấy ra một cuốn sách dày trong ngăn bàn, kê lên rồi ngủ tiếp.
Dương Nhược Triều vì chuyện vừa rồi mà tâm trạng rất tốt, nhìn vào phần gáy tóc yên tĩnh của cô, không nhịn được mà nói thêm vài câu.
“Thực ra lần trước tôi không cố ý nói mấy lời đó. Khi đó thi tháng xong, điểm kém quá nên tâm trạng không tốt. Mẹ tôi nói, học hành là con đường duy nhất để thay đổi số phận. Tôi thấy nhà cậu cũng không khá giả lắm, vì vậy càng cần phải cố gắng học tập, vào được trường tốt, tìm một công việc tốt, như vậy mới có tương lai.”
“Với số điểm hiện tại của cậu, thi đậu đại học đã là điều khó khăn rồi. Nền tảng của cậu quá kém, bây giờ mới tỉnh ngộ thì e là không còn kịp nữa.”
Hứa Gia và cậu ta là cùng một kiểu người, đều là những người có sự hiện diện rất mờ nhạt trong lớp. Nhưng Dương Nhược Triều có thể nhờ vào thành tích xuất sắc để nổi bật, còn nếu Hứa Gia cứ tiếp tục lơ là như thế, không chừng tốt nghiệp cấp ba xong là phải đi làm ngay.
Thấy cô không phản bác, Dương Nhược Triều nghĩ ngợi một lát, cảm thấy tự mình chuốc lấy bẽ bàng nên im lặng.
Trước khi bắt đầu làm bài, cậu ta nhớ ra vừa rồi đã thấy cô để một cuốn sổ vẽ vào trong ngăn bàn. Cô ấy quý trọng cuốn sổ đó như vậy, rốt cuộc trong đó đã vẽ gì nhỉ?
Sau giờ tan học, Chu Tư Lễ thu dọn đồ đạc xong liền rời khỏi trường ngay lập tức.
Cách đây không lâu, bà ngoại ở quê bị trượt ngã trong phòng tắm. Người già vốn đã không còn nhanh nhẹn, cú ngã này khiến bà phải nhập viện. Dù người thân trong nhà cố tình giấu để Lưu Tiêu Như không lo lắng, nhưng chuyện này cuối cùng vẫn truyền đến tai bà.
Lưu Tiêu Như đã thu dọn hành lý về quê để chăm sóc bà ngoại, chưa xác định ngày trở lại. Trước khi đi, bà chỉ dặn dò Chu Tư Lễ qua video vài câu, bảo cậu chăm sóc tốt cho Chu Nguyệt, đảm bảo em gái đi ngủ trước 9 giờ rưỡi tối và đón đưa đi học đầy đủ.
Trường của Chu Nguyệt ở rất gần Nhất Trung. Chu Tư Lễ đạp xe giữa dòng người, dừng lại ở không xa cổng trường. Có không ít phụ huynh đứng chờ ngoài cổng, các học sinh mặc đồng phục xanh trắng nhảy nhót, vừa cười vừa lao vào vòng tay của cha mẹ.
Cậu nắm tay lái, chống một chân xuống đất, hơi nghiêng đầu tìm kiếm bóng dáng của Chu Nguyệt.
“Anh!”
Chu Nguyệt đang đứng phía trước một bạn nam cao lớn, cô bé cố sức nhảy lên, vươn tay thật cao mới thu hút được ánh nhìn của Chu Tư Lễ.
Giữa khung cảnh ồn ào, Chu Nguyệt mỉm cười rạng rỡ, giống như cơn gió nhẹ chạy đến bên cậu.
“Sao hôm nay anh đến sớm thế? Em còn tưởng lại phải chờ anh lâu chứ.” Chu Nguyệt thoải mái ném chiếc cặp qua, Chu Tư Lễ bắt lấy rồi đeo lên vai.
“Hôm nay không có việc gì. Cặp của em sao nặng vậy?”
“À.” Chu Nguyệt lại hỏi: “Tối nay chúng ta ăn gì ạ?”
Sau khi Chu Nguyệt leo lên yên sau, Chu Tư Lễ đạp chân lên bàn đạp:
“Trứng sốt cà chua, thịt bò xào?”
“Anh, em muốn bàn với anh một chuyện.”
“Nói đi.”
“Có thể đừng ăn trứng sốt cà chua nữa được không? Ăn mấy ngày liền rồi, em ngán lắm rồi.”
Chu Tư Lễ suy nghĩ một lát:
“Vậy em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn tôm hùm đất!” Thấy cậu có vẻ nhượng bộ, Chu Nguyệt phấn khích ôm chặt lấy lưng cậu, vòng tay qua cổ anh trai:
“Hiếm khi mẹ không có nhà, anh làm tôm hùm đất cho em ăn đi. Lâu lắm rồi em chưa được ăn tôm hùm đất rồi.”
Chu Tư Lễ nghe vậy liền biết cô bé đã có chủ ý từ trước, không đồng ý, giọng trầm xuống:
“Em quên là mình bị dị ứng với tôm hùm đất rồi à?”
“Em chỉ ăn hai con thôi, sẽ không sao đâu! Làm ơn mà, làm ơn mà!”
“Anh mới là người có chuyện đấy.” Nếu để Lưu Tiêu Như biết cậu cho Chu Nguyệt ăn tôm hùm đất, không biết bà sẽ nói gì với cậu. Chu Tư Lễ không đồng ý, Chu Nguyệt ở yên sau xe không ngồi yên, còn định cù cậu.
Vẻ mặt nghiêm nghị của cậu cuối cùng cũng nứt ra, bật cười thành tiếng. Cậu nhếch mép, hơi nghiêng xe giả vờ hù dọa:
“Có phải em muốn đi bộ về nhà không?”
Chu Nguyệt bĩu môi, miễn cưỡng nói:
“Biết rồi.”
Cuối cùng cô bé cũng chịu ngồi yên. Chu Tư Lễ liếc nhìn đường xá phía trước, ánh mắt bất giác dừng lại ở bên đường, nơi có Hứa Gia đang đứng.
Bóng cây xanh mướt đan xen trên vỉa hè, đổ một lớp bóng mờ lên khuôn mặt cô, khiến biểu cảm của cô trở nên khó đoán. Hứa Gia dường như không nhìn thấy cậu, hoặc có lẽ từ đầu đến cuối, ánh mắt cô chỉ dừng lại ở chiếc xe màu đen đang đỗ trên đường.
Không lâu sau, một người phụ nữ từ trên xe bước xuống. Đó là một người phụ nữ có khí chất nhã nhặn, ánh mắt dịu dàng. Khi thấy cô bé chạy tới, bà ấy dang tay ôm lấy cô bé.
Cô bé trông khoảng lớp một, lớp hai, vô tư nắm tay người phụ nữ, ríu rít không ngừng. Người phụ nữ kiên nhẫn lắng nghe, dắt cô bé lên xe.
Khi Chu Tư Lễ quay đầu nhìn lại, con đường nhỏ rợp bóng cây xanh đã không còn bóng dáng của Hứa Gia.
“Anh, anh nhìn cái gì thế? Sao còn chưa đi?”
Chu Nguyệt kéo áo cậu.
“Không có gì.”
Chu Tư Lễ chắc chắn mình không nhìn nhầm. Hứa Gia rõ ràng quen người phụ nữ đó. Nhưng nếu là người quen, tại sao cô ấy lại chỉ đứng xa xa mà nhìn?
Về đến nhà, Chu Tư Lễ gọi video cho Lưu Tiêu Như để xác nhận tình trạng của bà ngoại đã dần ổn định. Cuối cùng cậu cũng yên tâm.
Điện thoại được dựng trước nồi cơm điện trên bàn đá cẩm thạch. Chu Tư Lễ tháo tạp dề xuống, vừa buộc lại vừa hỏi Lưu Tiêu Như trong video:
“Mẹ, Chu Nguyệt muốn ăn tôm hùm đất.”
Sắc mặt Lưu Tiêu Như thay đổi ngay lập tức:
“Con không làm cho nó ăn đấy chứ?”
“Không ạ.”
Bà thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu thay đổi:
“Con bé ham ăn này, thật khiến người khác lo lắng. Tư Lễ, con tuyệt đối đừng để nó dụ dỗ mà nấu cho nó ăn đấy, cho dù nó có làm nũng thế nào cũng không được.”
Chu Tư Lễ cười:
“Con dễ bị dụ thế à? Yên tâm đi mẹ, con sẽ không để nó ăn lung tung đâu.”
“Con bé mà nũng nịu, lần nào con chẳng mềm lòng mà chiều theo nó?”
Lưu Tiêu Như còn định nói thêm thì màn hình đột nhiên chuyển hướng, bà ngoại giành lấy điện thoại:
“Để mẹ nói chuyện với cháu trai chút nào.”
Lưu Tiêu Như trách:
“Mẹ, chân mẹ còn chưa lành, đừng có cử động nhiều.”
Bà ngoại trong video tóc bạc trắng, vẻ mặt hiền hậu, khóe mắt đầy nếp nhăn, nhưng nụ cười lại rạng rỡ:
“Cháu yêu, dạo này cháu ăn ngủ tốt chứ? Nghe mẹ cháu nói cháu học hành rất vất vả, đừng để mình kiệt sức nhé, sức khỏe quan trọng nhất, vui vẻ là được.”
Chu Tư Lễ buộc xong tạp dề, cầm điện thoại lên:
“Cháu ổn ạ.”
“Nhất định phải thật sự khỏe mạnh đấy. Bà cũng từng nói với mẹ cháu là bà ổn, nhưng cuối cùng vẫn bị mẹ cháu phát hiện ra.”
Lưu Tiêu Như đứng bên cạnh trách móc:
“Mẹ, mẹ còn có mặt mũi mà nói vậy nữa à.”
Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm dưới hàng mi dài, cậu nói:
“Vậy thì sau này cháu nói thật, bà cũng phải nói thật đấy nhé.”
Thấy cậu đã đeo tạp dề, máy hút mùi phía sau cũng đã mở, bà ngoại phất tay:
“Bà không làm phiền cháu nấu cơm nữa, mau đưa điện thoại cho Tiểu Nguyệt Nguyệt đi, bà muốn xem dạo này Tiểu Nguyệt Nguyệt có cao thêm không.”
Chu Nguyệt đã sớm bám vào cửa bếp nghe lén, vừa nghe thấy tên mình liền lập tức nhảy ra, thân mật gọi:
“Bà ngoại, cháu ở đây!”
Dù trong nhà chỉ có Chu Tư Lễ và Chu Nguyệt, nhưng buổi tối hôm đó vẫn trôi qua trong không khí ấm áp, rộn ràng.
Sáng hôm sau, Chu Tư Lễ như thường lệ gọi Chu Nguyệt, người thích nằm ngủ nướng, thức dậy. Sau đó, cậu đi rửa mặt, đánh răng, làm bữa sáng, thu dọn sách vở và đồ dùng học tập trên bàn trong phòng Chu Nguyệt, bỏ vào cặp sách. Mọi thứ đã sẵn sàng, cậu xách theo Chu Nguyệt vẫn còn ngái ngủ, xuống cầu thang.
Chu Nguyệt đương nhiên không thể quen được với nếp sinh hoạt của học sinh lớp 12 như Chu Tư Lễ, nhưng vì người nhà không yên tâm để cô bé tự đi học một mình, nên đành phải theo Chu Tư Lễ đến trường. Trên đường đi, cô bé ôm lấy eo anh trai, ngủ gật một lúc.
Đến trường, cô bé loạng choạng bước xuống xe đạp, yếu ớt vẫy tay, lưng còng xuống, hai sợi tóc nhỏ trên đỉnh đầu lay động theo làn gió, giọng nói mơ hồ:
“Anh ơi, tạm biệt.”
Chu Tư Lễ thấy dáng vẻ này của cô bé rất đáng yêu, liền đưa tay xoa rối tóc cô:
“Lên lớp nhớ chăm chú nghe giảng đấy.”
Sau đó, cậu mỉm cười, đạp xe rời đi.
Quả nhiên, vừa đạp được năm mét, phía sau liền vang lên giọng nói tỉnh táo đầy tức giận của Chu Nguyệt:
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng làm rối tóc em mà!”
Chu Tư Lễ giữ nguyên tâm trạng vui vẻ ấy, bước vào lớp học. Cậu đến khá sớm, trong lớp chỉ có vài bạn học đang tranh thủ thời gian để học bài.
Dương Nhược Triều cũng là một trong số đó. Sau khi Chu Tư Lễ ngồi xuống, cậu rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm từ phía bên phải. Đối với ánh mắt đầy tính cạnh tranh của Dương Nhược Triều, cậu đã sớm quen thuộc.
Từ học kỳ trước, Dương Nhược Triều thường lén liếc nhìn bàn của cậu, quan sát xem cậu đang làm gì. Nếu cậu lấy bài tập toán ra làm, thì ngay giây sau, Dương Nhược Triều cũng sẽ lấy sách tham khảo cùng môn ra.
Nhưng hôm nay có chút khác biệt. Dương Nhược Triều chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi nhanh chóng quay đi. Chu Tư Lễ cảm thấy kỳ lạ, liền nhìn sang thì thấy Dương Nhược Triều đang quay lưng lại, tựa vào ghế, khom người, lén lút làm gì đó ở chỗ ngồi của Hứa Gia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook