Cảnh Xuân Tùy Ý - Chử Thanh Nguyệt
-
Chương 10: Chương 10
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hứa Gia nhìn thấy động tác mà Chu Tư Lễ cố ý che giấu, nhưng không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi:
“Cuốn sách đó, cậu thấy thế nào?”
“Rất hay.” Chu Tư Lễ đặt lại cuốn sách lên kệ: “Rất thú vị.”
Không ngờ lại gặp cô ở ngoài trường, còn bị bắt gặp khi đang lén nhìn cuốn sách mà người ta đã xem, Chu Tư Lễ cúi đầu, có chút ngượng ngùng:
“Cậu hôm nay cũng đến tham quan chỗ này à?”
“Tôi đến đây hàng tháng,” cô khẽ gật đầu, “Chỉ mới vào thư viện thôi, những chỗ khác thì chưa đi qua.”
“Vậy đi cùng nhau nhé?”
Chu Tư Lễ cùng cô đi dạo một vòng tầng hai và ba. Mặc dù đây đều là những chỗ cậu đã đi qua trước đó, nhưng lúc ấy cậu chỉ chăm chú quan sát Chu Nguyệt và bạn của cô bé, nên chẳng hề để t@m đến những món đồ cổ tinh xảo và lâu đời ở đây.
Đột nhiên, Chu Tư Lễ quay đầu lại, vẻ mặt như vô tình:
“Lần trước quên hỏi cậu, cậu và Dương Nhược Triều vẫn ổn chứ? Tuần trước cậu ta có làm gì cậu không?”
Đầu ngón tay của Hứa Gia đang lướt nhẹ trên cửa kính thì dừng lại, sau đó cô khẽ cười:
“Không, tôi với cậu ta hầu như chẳng nói chuyện. Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Chu Tư Lễ chăm chú nhìn cô, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô. Ngữ khí và ánh mắt của cô không giống như đang nói dối, có lẽ là do cậu đã suy nghĩ quá nhiều.
Cậu khẽ mím môi, quay ánh mắt đi chỗ khác:
“Không có gì, đột nhiên nhớ ra nên hỏi thôi.”
“Nhưng mà, thực ra tôi có một chuyện luôn muốn hỏi cậu.”
Chu Tư Lễ chạm nhẹ sau gáy, thành thật nói:
“Hứa Gia, cậu có chị em ruột nào không?”
Ở góc độ cậu không nhìn thấy, nụ cười trên môi cô thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ tự nhiên.
“Hả?”
Hứa Gia nghiêng đầu, chậm rãi bước đến gần cậu, khẽ nhón chân nhìn vào mắt cậu:
“Cậu từng gặp ai trông giống tôi à?”
Chu Tư Lễ chớp mắt, sự tiếp cận đột ngột của cô khiến cậu gần như quên mất mình định nói gì:
“Tôi… bây giờ cũng không chắc lắm…”
Chuyện có lưỡi dao kề vào cổ cậu thì cậu tuyệt đối không thể quên, nhưng khuôn mặt của cô gái đó trong ký ức lại ngày càng trở nên mờ nhạt. Lúc đó ánh sáng rất yếu, khó mà nhìn rõ, hơn nữa đã qua một hai tuần, nên giờ cậu cũng không dám chắc nữa.
“Chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy, cảm giác mà hai người mang lại rất giống nhau, bất kể là giọng nói, hay là…”
Cậu dựa vào ký ức mơ hồ, giơ tay ngang trước ngực, sau đó chậm rãi di chuyển tay lên, vừa vặn ngang với đỉnh đầu của Hứa Gia –
“Hay là chiều cao.”
Dưới lòng bàn tay là mái tóc mềm mại của cô. Từ góc độ của cậu, trông giống như cậu đang xoa đầu cô. Hành động này, ngoài Chu Nguyệt, cậu chưa từng làm với ai khác.
Khi chạm vào ánh mắt của cô, cậu hơi sững người.
Phía sau cặp kính là đôi mắt sáng trong, mái tóc ngắn đen nhánh nhẹ nhàng lay động. Khí chất điềm tĩnh của cô giống như một con bướm yên tĩnh đậu trên đỉnh núi tuyết, ánh mặt trời chiếu lên sàn nhà sáng bóng sau lưng cô, tạo thành những tia sáng lấp lánh, như thể cô vừa mọc ra đôi cánh rực rỡ.
Một buổi chiều thật bình thường, dù cô chỉ mặc đồ đơn giản, nhưng trong mắt cậu lúc này, cô như đang tỏa sáng.
Hứa Gia mỉm cười hỏi:
“Sao thế?”
Chu Tư Lễ chợt thu tay lại, nắm chặt tay rồi ho nhẹ vào môi:
“Chắc là tôi cảm giác nhầm thôi, không có gì.”
Cô ấy dịu dàng như vậy, làm sao có thể là người từng kề dao vào cổ cậu được?
Cậu còn định nói gì đó, nhưng thấy cửa phòng trải nghiệm phía xa mở ra, từng nhóm du khách lần lượt bước ra. Chu Nguyệt và Tống Lật cũng ở trong số đó. Chu Tư Lễ chỉ tay về phía đó, ra hiệu:
“Tôi đi đón em gái trước, cậu chờ tôi ở đây, tôi quay lại ngay.”
Khi cậu vừa quay đi, ánh mắt của Hứa Gia bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, đồng thời thả lỏng con dao Thụy Sĩ mà cô vừa nắm chặt trong tay.
Chu Tư Lễ ngồi xuống bên cạnh hai cô bé, mấp máy môi nói gì đó. Hứa Gia lạnh lùng nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô bé đang nói chuyện với cậu. Cô bé mặc quần yếm, áo kẻ sọc hồng và cột tóc đuôi ngựa cao.
Cô im lặng nghĩ: Đó là em gái của cậu ta sao?
Thời gian không kéo dài lâu, rất nhanh sau đó, cô bé ấy cùng một cô bé khác đi về phía một cặp vợ chồng. Chu Tư Lễ chậm rãi đi theo sau, cặp vợ chồng nói với cậu vài câu, cho đến khi hai cô bé theo họ rời đi, Hứa Gia vẫn chưa nhìn rõ khuôn mặt của em gái Chu Tư Lễ.
Chu Tư Lễ chạy về phía cô:
“Không để cậu chờ lâu chứ?”
Hứa Gia lắc đầu, hỏi:
“Em gái cậu không đi cùng cậu à?”
“Em ấy đột nhiên muốn qua nhà bạn ở một đêm, nên đã đi trước rồi.”
Nói xong, cô khẽ “ồ” một tiếng, Chu Tư Lễ cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy còn sớm.
Cậu cụp mắt, vành tai vô thức ửng đỏ:
“… Còn sớm, đi dạo chút không?”
“Được.”
Vào đầu thu, bầu trời xanh thẫm cao vợi và yên bình. Đèn đường bên bờ sông chiếu sáng mặt nước, thỉnh thoảng có vài con chuồn chuồn đậu xuống, làm cho ánh nước gợn sóng khẽ rung động.
Hai người đang đi dọc theo bờ sông. Một cô bé cầm dây thả diều, chạy theo chiều gió. Vì không chú ý đường đi, cô bé vô tình đâm sầm vào Chu Tư Lễ và ngã nhào xuống đất.
Dây diều tuột khỏi tay cô bé, nhưng Chu Tư Lễ phản ứng rất nhanh, kịp nắm lấy dây trước khi con diều bay mất. Cô bé chống tay trên mặt đất, trông có vẻ sắp khóc.
Chu Tư Lễ kéo cô bé đứng dậy, chống đầu gối, cúi người xuống và nói:
“Lần sau đừng chạy bên bờ sông nữa. Nếu không, cho dù khóc cạn nước mắt thì diều cũng không quay lại đâu.”
Cô bé siết chặt sợi dây diều, cố nén nước mắt, rồi gật đầu cảm ơn cậu.
Hứa Gia dõi theo bóng cô bé chạy xa dần, vẻ mặt bình thản, dường như chỉ thuận miệng nói:
“Không ngờ cậu còn có em gái.”
Bình thường cậu đối xử với em gái mình chắc cũng như vậy.
“Ừ.” Chu Tư Lễ nghĩ ngợi một chút, rồi nói tiếp:
“Nhưng mà con bé đã qua cái tuổi thích chơi diều rồi. Trước đây nó cứ nằng nặc đòi tôi đưa đi công viên, giờ thì lại mong tôi ra ngoài, cách xa nó một chút.”
Ở những công viên ven sông như thế này, cứ đến chiều tối là có rất nhiều quầy hàng nhỏ. Hương thơm của các xiên nướng bốc lên trong làn lửa, mùi thơm của thìa là cháy xém lan tỏa trong không khí. Chu Tư Lễ cảm thấy hơi đói, quay sang nhìn cô:
“Quầy xiên nướng kia không có nhiều người xếp hàng lắm, cậu có muốn ăn không?”
Cô gật đầu đồng ý.
Chu Tư Lễ đưa mắt nhìn quanh, phát hiện có một băng ghế dài trống cách đó không xa, liền bảo Hứa Gia ra đó ngồi chờ.
Nghe vậy, Hứa Gia khẽ cau mày. Khi cô hoàn hồn lại, Chu Tư Lễ đã sải bước chạy về phía quầy xiên nướng, bóng cậu kéo dài dưới ánh đèn đường.
Chỉ xếp hàng khoảng ba đến năm phút là đến lượt Chu Tư Lễ. Cậu gọi bốn, năm xiên thịt bò, cầm túi giấy quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Hứa Gia, nhưng lại không thấy cô ngồi trên băng ghế.
Cậu chậm bước, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác mơ hồ, chẳng lẽ cô lại bỏ đi trước?
“Ông ơi, để cháu giúp cho!”
Giọng cô vang lên trong làn gió.
Bên cạnh là một ông lão lớn tuổi. Hứa Gia đang đứng trên phiến đá cẩm thạch của bồn hoa, kiễng chân cố với lấy sợi dây buộc bóng bay đang đong đưa trong gió. Có lẽ ông lão là người bán bóng bay, vô tình làm tuột mất sợi dây.
Những quả bóng bay đủ màu sắc bay lên không trung, bị cành lá của cây đa cản lại.
Ngón tay cô mấy lần chạm vào mép sợi dây nhưng rồi lại vuột mất. Hứa Gia đành bám vào cành cây, cố gắng đứng vững trên mũi chân. Ông lão ngẩng đầu lên nhìn, khóe mắt nhăn lại thành những nếp hiền hòa:
“Cô bé à, không sao đâu. Nếu không lấy được thì xuống đi, đừng cố quá.”
“Đợi chút…”
Cô trông có vẻ hơi sốt ruột, bèn mặc kệ diện tích nhỏ hẹp của bồn hoa, nhảy lên, đưa tay chộp lấy chùm dây buộc bóng.
Khi tiếp đất, chân cô trượt khỏi mép đá cẩm thạch trơn bóng, mất thăng bằng và ngã nhào.
Trước mắt cô là một mảng mờ ảo, cảnh vật lướt qua như những tia sáng trong mộng. Cuối cùng, cô thấy Chu Tư Lễ xuất hiện kịp lúc trong tầm mắt, khuôn mặt điển trai của cậu lộ rõ vẻ sửng sốt và lo lắng.
Cơn đau như dự đoán không ập đến. Chu Tư Lễ đã kịp đỡ lấy cô, theo một cách rất nhẹ nhàng. Một mùi hương thoang thoảng bao quanh cô, bàn tay rắn rỏi của cậu chỉ nắm lấy cánh tay cô, hơi ấm từ người cậu truyền qua lớp áo mỏng.
Những quả bóng bay sặc sỡ, đáng yêu trôi nổi xung quanh họ.
Những lọn tóc trước trán cậu khẽ bay theo làn gió, ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá chiếu lên gương mặt cậu, tạo thành những mảng sáng tối đan xen.
Cô cúi đầu, đầu tựa vào ngực cậu, im lặng không nói lời nào. Chu Tư Lễ lập tức hỏi:
“Cậu có sao không? Chân có bị thương không?”
Tay Hứa Gia nắm chặt ống tay áo cậu, khi ngước lên thì sắc mặt đã trở lại bình thường.
“Chắc là… vẫn đi được.”
Ông lão tiến lại gần, cảm kích nói:
“Cảm ơn cháu, cô bé! Cháu sẵn lòng giúp một ông già như ta, không… không bị thương chứ?”
“Không sao ạ.”
Hứa Gia lắc đầu, đưa lại sợi dây buộc bóng cho ông lão. Ông lại cảm ơn cô mấy lần, rồi hỏi cô thích quả bóng nào thì cứ lấy, không cần trả tiền.
“Cháu lấy hết.”
Hứa Gia gần như muốn lấy toàn bộ số bóng, còn đưa thêm tiền cho ông lão. Ông xua tay từ chối, nói không cần, nhưng cuối cùng không cãi lại được câu nói của cô:
“Ông cứ cầm đi, sớm dọn hàng thì còn kịp đến bệnh viện chăm sóc cho cháu bé.”
Chu Tư Lễ đứng bên cạnh, nghe mà chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. Sau khi chào tạm biệt ông lão, cậu liền hỏi cô câu đó có ý gì.
Hứa Gia nhìn chùm bóng trong tay, chậm rãi giải thích:
“Trước đây tôi hay đi ngang qua đây, thường thấy ông lão cùng cháu trai bán bóng bay. Nhưng mấy hôm nay ông ấy đều chỉ có một mình, trông vội vàng như đang phải tranh thủ làm gì đó.”
Cô ngước mắt nhìn anh, cười nhẹ:
“Quan trọng hơn là, vừa rồi trong túi ông lão, tôi nhìn thấy góc của một tấm thẻ bảo hiểm y tế cho trẻ em.”
Chu Tư Lễ sững người, ánh mắt đen thẫm nhìn cô chằm chằm, kinh ngạc nói:
“Cậu không nhớ nhầm chứ? Cậu nói chuyện với ông ấy, chẳng phải chỉ trong vài phút thôi sao? Vậy mà lại để ý được nhiều thứ như vậy?”
“Tôi cũng không ngờ mình lại đoán trúng.”
Chu Tư Lễ nhìn chùm bóng trên tay cô, hỏi:
“Vậy… những cái này định xử lý thế nào?”
“Tặng cậu đấy.”
Chu Tư Lễ ngạc nhiên bật cười:
“Lại tặng tôi à? Vì tôi đã đỡ cậu sao? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Nếu tính cả chùm bóng này, cậu đã tặng tôi ba món quà rồi đấy.”
Hứa Gia nhíu mày suy nghĩ:
“Sổ vẽ, chùm bóng… còn gì nữa?”
“Làm bạn với cậu.”
Cô ngạc nhiên nhìn cậu.
Chu Tư Lễ nhìn thẳng phía trước, nghiêm túc nói:
“Có thể trở thành bạn bè chính là một món quà. Giữa bao nhiêu người ra vào công viên này, vì sao lại là chúng ta ngồi cạnh nhau trò chuyện? Đó là vì chúng ta may mắn trở thành bạn. Mà duyên phận thì không dễ có, chẳng phải nó cũng là một món quà sao?”
Hứa Gia khẽ nói, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Hóa ra cậu nghĩ vậy à.”
Cô biết Chu Tư Lễ có rất nhiều bạn bè. Ở trường, bất kể là lúc ăn cơm, đi căng-tin hay chơi bóng, xung quanh cậu luôn có rất nhiều người.
Lúc nào bên cạnh cậu cũng náo nhiệt, thỉnh thoảng đi ngang qua, cô còn cảm thấy ồn ào đến mức phải tránh đi.
“Cũng không phải chỉ tặng cho cậu.”
Cô xoay cổ tay, chùm bóng va nhẹ vào nhau, phát ra âm thanh khe khẽ:
“Có thể mang về cho em gái cậu, hoặc tặng cho bạn bè của con bé cũng được.”
“Thay mặt em gái tôi cảm ơn cậu nhé.”
Chu Tư Lễ cười vui vẻ nhận lấy, nhưng chỉ lấy hai, ba quả. Màu sắc rực rỡ của chúng phản chiếu trong mắt cậu, long lanh như ánh sáng chảy tràn.
Trong lòng cậu cảm thấy ấm áp — cô là một người nhạy cảm, dịu dàng và biết quan sát.
Hơn nữa, cô còn hay tặng quà cho cậu.
“Hứa Gia, tôi rất vui. Hôm nay cảm giác như lại hiểu thêm về cậu.”
“Mọi người nói cậu khó gần, nhưng thật ra cậu chỉ khó mở lòng thôi. Nếu họ hiểu cậu, chắc chắn ai cũng sẽ muốn làm bạn với cậu.”
Hứa Gia khẽ cười, không nói gì.
Chu Tư Lễ tựa lưng vào ghế, ánh mắt trong sáng nhìn cô, lúm đồng tiền bên môi thấp thoáng ẩn hiện. Cậu bổ sung thêm:
“Nhưng lần sau, nếu muốn giúp người khác, trước tiên hãy nghĩ cho bản thân mình. Bồn hoa đó rất cao, nền lại trải đá cuội, nếu ngã xuống sẽ rất đau đấy.”
“Ý cậu là chuyện lúc nãy?”
Cô cười, nụ cười lan nhẹ đến tận khóe mắt:
“Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy nếu là cậu, chắc chắn cậu cũng sẽ làm vậy.”
Buổi tối, Chu Tư Lễ nằm trên giường, hai tay kê sau gáy, mớ tóc mềm rủ xuống trên gò má góc cạnh, ánh mắt sâu thẳm và trong veo.
Cậu chăm chú nhìn những quả bóng bay đang lơ lửng nơi góc phòng, trôi nhẹ dưới trần nhà. Một lúc sau, cậu đưa tay đặt lên ngực mình.
Nghĩ đến suy đoán trước đó, cậu tự thấy mình thật ngớ ngẩn, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Cô ấy vốn không phải kiểu người sẽ mang theo dao bên mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook