Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
Chương 7: Chủ Nghĩa Đại Alpha, Tên Đàn Ông Thối!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nửa sau bộ phim, ánh mắt của Kỷ Chính Sơ hoàn toàn trôi dạt, suy nghĩ hỗn loạn.

Khí tức Alpha mạnh mẽ của người đàn ông ngồi ngay bên cạnh hòa lẫn với hơi ấm, từng đợt từng đợt truyền đến.

Kỷ Chính Sơ không dám liếc mắt dù chỉ một chút nhưng khí tức Alpha quá mạnh, sự hiện diện quá rõ ràng khiến cậu như ngồi trên đống lửa.

Đợi đến khi phim kết thúc, cậu lập tức bật dậy khỏi tấm đệm, tắt phim rồi nói: "Anh, em xuống lầu đây! Thầy hướng dẫn vừa gửi mail, nói bài luận còn vài chỗ cần sửa!"

Sau đó cậu liền cuống cuồng chui vào thang máy, chạy biến.

......

Hai giờ sáng.

Kỷ Chính Sơ lăn qua lộn lại trên giường, không tài nào ngủ được nên liền nhắn tin cho thằng bạn thân.

[Không được, nhất định phải kể với mày, anh trai của mày thật sự hơi đáng sợ, hôm nay cứ như bị ma nhập vậy!]

[Tao bảo anh ấy đừng có coi tao là trẻ con nữa, tao sắp tốt nghiệp đại học rồi! Thành niên nhiều năm rồi! Anh của mày nói, anh ấy đâu có coi tao là trẻ con!]

[Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là: Anh ấy nói lúc tao mắc 'hội chứng chim non' đó, anh ấy cũng trạc tuổi tao bây giờ. Còn nói lúc đó anh ấy xử lý không tốt, hỏi tao có thể nhìn vào chuyện anh ấy cũng trẻ tuổi lúc đó mà tha thứ cho anh ấy không!]

[Mày nói xem có đáng sợ không, có bất ngờ không, có bệnh không?!]

Những tin nhắn liên tiếp như bắn liên thanh, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện bây giờ đã là hai giờ sáng, thằng bạn thân có thể đã ngủ rồi.

Không ngờ, năm phút sau lại có hồi âm.

[Mộc Mộc ngủ rồi, mai em ấy sẽ trả lời cậu.]

[Tôi là Lục Phàm.]

[Đừng lo, tôi chưa đọc tin nhắn. Nhưng cậu mà nhắn thêm có khi sẽ đánh thức em ấy đấy.]

Kỷ Chính Sơ: ???

Lục Phàm là chồng của thằng bạn thân của cậu, một Beta. Ờ mà phải rồi, bạn thân cậu là một Alpha. Còn là kiểu tình nguyện nằm dưới để người ta cưỡi nữa.

Lúc trước cậu và thằng bạn thân bị pheromone của Omega dẫn dắt đến đ.ộng t.ình cùng lúc, chính Beta này đã đánh dấu bạn thân cậu. Theo lời thằng bạn thân kể lại thì: Đau muốn chết.

Giữa đêm khuya khoắt lại bị nhét một miếng cơm chó, Kỷ Chính Sơ vô cùng phiền muộn.

Nghĩ đến những biểu hiện kỳ quái của Tống Thanh Uẩn hôm nay cùng với những lời nói khó hiểu kia, cậu không khỏi rùng mình một cái.

Tên đàn ông thối tha này không phải là vì lớn tuổi, không có Omega nên túng quá hóa liều, nhắm đến tuyến thể của cậu đấy chứ?

Nhưng cậu lại thấy mình có vẻ nghĩ quá rồi.

Hồi trước cậu theo đuổi Tống Thanh Uẩn đến mức không thể hèn mọn hơn, thế mà tên đàn ông thối tha đó chẳng thèm cho chút sắc mặt tốt nào. Giờ làm sao có thể nhắm vào tuyến thể của cậu được?

Không thể nào không thể nào, đời này không thể nào, vũ trụ có nổ tung, trên đời này chỉ còn mỗi cậu với Tống Thanh Uẩn thì cũng không thể nào.

Không biết có phải là suy nghĩ cả ngày đêm nằm mơ hay không, mãi đến ba giờ sáng Kỷ Chính Sơ mới ngủ được.

Trong mơ, Tống Thanh Uẩn đột nhiên đối xử tốt với cậu, hai tay siết chặt cổ tay cậu, đè mạnh cậu xuống giường.

Thân hình của Alpha áp sát xuống thấp, đôi môi lần theo sống mũi cậu chầm chậm lướt qua....

Từng chút một ngửi lấy hương thơm, cuối cùng dừng lại nơi tuyến thể sau gáy, cố gắng đánh dấu cậu.

.....!!!

Kỷ Chính Sơ bừng tỉnh, bật dậy trên giường, sắc mặt vẫn còn nguyên vẻ hoảng loạn.

Cậu bị dọa tỉnh.

Chính là khoảnh khắc người đàn ông trong mơ vươn tay vào nơi không nên chạm, sờ lên chỗ không nên sờ, cậu bị dọa cho tỉnh luôn.

Chàng trai hổn hển thở d.ốc, vẻ mặt cứng ngắc đầy kinh hãi. Đến khi cảm nhận được phía dưới của mình có chút ẩm ướt, cậu càng giống như nhìn thấy sấm sét giữa trời quang.

'Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Kỷ Chính Sơ, mày bị bệnh rồi à?!'

'Mày là một Alpha, lại bị một Alpha khác định đánh dấu, trong hoàn cảnh như thế này mà mày còn có thể my*?!'

(*ám chỉ 'lên đ.ỉnh')

Kỷ Chính Sơ quýnh lên đến mức chạy vòng vòng trong phòng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:

'Kỷ Chính Sơ, mày chết chắc rồi!'

------

Chàng trai với đôi mắt gấu trúc ngơ ngẩn đi vào phòng tắm rửa mặt, lại lén giặt sạch chiếc quần nhỏ của mình rồi treo lên, lúc này mới lê dép đi tìm đồ ăn sáng.

Đã chín giờ sáng rồi.

Nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, Kỷ Chính Sơ thở phào một hơi thật dài.

Cũng may tiết học hôm nay bắt đầu lúc mười giờ sáng, mà ngày nào Tống Thanh Uẩn cũng rời nhà đúng tám giờ, hai người hoàn hảo tránh mặt nhau. Nếu không cậu cũng không biết phải đối diện với hắn thế nào.

Cậu vừa nghĩ ngợi vừa bước vào phòng ăn rồi đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Kỷ Chính Sơ: !!!

Chết tiệt!

Hình như là mùi nước hoa của tên đàn ông thối tha đó.

Còn khá nồng nữa, không giống như mùi hương lưu lại từ sáng sớm lúc rời đi mà giống kiểu....

Cậu hít hít mũi, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một cái bóng đen to lớn ngồi ngay ngắn bên bàn ăn.

Hôm nay Tống Thanh Uẩn vẫn mặc nguyên bộ vest cao cấp màu đen, cổ tay để lộ đường viền sơ mi trắng, từng cúc áo đều được cài ngay ngắn đến mức hoàn hảo. Bữa sáng gần như đã ăn xong, một tay của hắn cầm báo, tay còn lại cầm ly nước đậu* uống.

(*nước đậu Bắc Kinh – đậu xanh xay nhuyễn với nước rồi để lên men – xanh xám, kết cấu sệt và mùi chua khá nồng)

Phản ứng đầu tiên của Kỷ Chính Sơ: 'Chết tiệt, đúng là anh ấy!'

Phản ứng thứ hai: 'Anh ấy là Alpha, nhìn có hơi đẹp trai một chút.'

Phản ứng thứ ba: 'Cầu xin đó, làm ơn tỉnh táo lại đi!'

"Em dậy rồi à? Qua ăn sáng đi."

Tống Thanh Uẩn liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, bình tĩnh nói: "Hôm nay bạn của tôi đến, lát tôi ra sân bay đón, tiện thể sẽ đưa em đến trường."

Kỷ Chính Sơ không biết có phải do đêm qua ngủ nóng quá không mà mặt cậu vẫn còn hơi ửng đỏ. Cậu gãi gãi đầu, cụp mắt ngồi xuống, ngoan ngoãn chào hỏi:

"Chào buổi sáng, anh..... Em còn tưởng anh đi làm rồi."

Tống Thanh Uẩn đặt tờ báo xuống, lấy đồ ăn từ trong nồi ra: "Bánh bao chiên dì giúp việc làm, ăn lúc này là ngon nhất. Biết em không thích uống nước đậu nên tôi chuẩn bị sữa đậu nành cho em. Hôm nay em muốn uống cà phê gì? Lát trên đường đến trường tôi mua cho."

Kỷ Chính Sơ hơi không được tự nhiên nhận lấy đồ ăn:

"Gì cũng được, em không kén chọn. Thật ra cũng không cần mua giúp em đâu, em có thể tự đặt đồ uống mang đến trường mà."

Nhìn thấy đôi bàn tay xương khớp rõ ràng của người đàn ông, cậu bỗng cảm thấy lòng dạ bồn chồn. Cảm giác trong giấc mơ tối qua quá chân thực, cứ như thật sự có người lẻn vào phòng cậu, thừa lúc cậu ngủ rồi làm gì đó với cậu vậy.

Thế nên, vành tai của cậu lại dần đỏ lên.

Người đàn ông lặng lẽ liếc cậu một cái, chậm rãi nói: "Không sao. Tôi để trợ lý đặt trước, đến lúc đó chỉ cần đến lấy, không mất thời gian."

Kỷ Chính Sơ gật đầu: "Ồ, cũng được."

Rồi cậu tiếp tục vùi đầu vào đồ ăn, lặng lẽ nhai.

Tống Thanh Uẩn nhấp một ngụm nước đậu, thản nhiên nói: "Phải rồi, hôm nay dì giúp việc xin nghỉ, tối nay em đi ăn với tôi và bạn tôi, không phiền chứ?"

Kỷ Chính Sơ: "Khụ.... khụ khụ..... khụ khụ khụ!!!"

Cậu vừa uống một ngụm sữa đậu nành, suýt nữa thì sặc đến rơi cả nước mắt.

Người đàn ông không hiểu chuyện gì xảy ra, vươn tay vỗ vỗ lưng giúp cậu thuận khí: "Sao thế?"

Kỷ Chính Sơ vất vả ổn định lại nhịp thở: "Khụ.... không sao, bị sặc một chút.... Dì giúp việc nghỉ à, khụ.... vậy để em báo với dì Lý, tối về nhà ăn cơm."

Tống Thanh Uẩn: "Dì Lý cũng về nhà nghỉ rồi. Nhà em bây giờ chỉ còn nhân viên dọn dẹp thôi."

Thanh niên vẫn cố giãy giụa: "Thì em có thể ăn cơm ở căng-tin trường mà.... Anh cứ đi ăn với bạn anh đi, không cần lo cho em, thật ngại quá. Với lại, em lớn rồi, chuyện ăn uống cũng cần anh dẫn theo thì kỳ lắm, em đâu phải con nít."

Người đàn ông chẳng để tâm: "Chuyện này không liên quan đến việc có phải trẻ con hay không. Em là khách trong nhà, tôi là chủ nhà, không thể để mặc khách tự lo. Dẫn em đi ăn, bạn tôi cũng sẽ hiểu."

Nói xong, không để cậu có cơ hội phản bác nữa: "Quyết định vậy đi, tối nay cùng nhau ăn."

Kỷ Chính Sơ mấp máy môi, lẩm bẩm mơ hồ:

"Chủ nghĩa đại Alpha. Đồ đàn ông thối."

Tên đàn ông theo chủ nghĩa Đại Alpha nào đó khẽ nhướng mày: "Em nói gì?"

Cậu lập tức ngoan ngoãn: "Đâu có, em bảo rất tốt đó, anh~"

Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cũng vô cùng vô tội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương