Anh Ấy Muốn Gương Vỡ Lại Lành
-
Chương 19: Bị Nhòm Ngó
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Sáng hôm sau, Kỷ Chính Sơ bị đồng hồ báo thức đánh thức, cả người cậu vẫn còn mơ màng.
Ký ức dần quay trở lại, cậu giật mình bật dậy khỏi giường.
Quần áo hôm qua cậu bỏ vào máy sấy vẫn chưa lấy ra!
Giờ này dì giúp việc chắc còn đang nấu ăn, chưa kịp dọn phòng. Nếu để dì nhìn thấy thì chẳng phải sẽ mất mặt đến chết sao?!
"Sơ Sơ dậy rồi à? Cơm sắp xong rồi, cậu chủ cũng vừa mới về. Cháu dọn dẹp một chút rồi cùng ngài ấy ăn sáng nhé. Chiều nay có thể trời sẽ mưa và lạnh, nhớ mặc áo dài tay vào."
Kỷ Chính Sơ vội vàng đáp lời: "Dạ, cháu biết rồi ạ, dì."
Cậu nói xong liền quay người đi về phía phòng giặt.
Nhưng vừa đến cửa, cậu lập tức khựng lại.
Bởi vì cậu nhìn thấy Tống Thanh Uẩn.
Người đàn ông đang cầm trong tay hai chiếc q.uần lót, một cái còn ướt, chắc là vừa giặt xong chuẩn bị bỏ vào máy sấy. Còn cái kia..... ừm, màu xanh da trời, khô ráo, chính là cái cậu đã bỏ vào máy sấy tối qua để sáng nay lấy ra!
Cùng là Alpha nhưng sự khác biệt này thực sự quá thảm khốc.
Cái quần nhỏ bé của cậu bị người đàn ông nắm trong tay, trông cứ như một món đồ tí hon vậy.
Sao trên đời lại có bàn tay to đến thế chứ?!
Toàn thân Kỷ Chính Sơ nổi da gà, từ lòng bàn chân lan đến tận đỉnh đầu.
"À..... anh về rồi à....." Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nói tiếp: "Em giặt xong bỏ vào máy sấy, định sáng nay mới lấy ra. Anh đưa em đi."
Dứt lời, cậu lập tức bước nhanh tới, cố gắng nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể.
Người đàn ông rất tự nhiên đưa quần áo cho cậu. Hắn vừa tắm xong, trên người còn mang theo hơi nước, tóc ướt rủ xuống làm ướt cả lớp áo lụa mỏng manh trên người. Đường nét cơ bụng và đường nhân ngư thấp thoáng hiện ra dưới lớp vải.
"Đi rửa mặt đi, lát nữa cùng tôi ăn sáng."
Nói xong, hắn đặt chiếc qu.ần lót của mình vào máy sấy, ngón tay thô ráp ấn vào nút bấm.
Kỷ Chính Sơ bừng tỉnh, lập tức quay người chạy mất.
Vừa nãy cậu lại dám tưởng tượng về cảm giác bàn tay của Tống Thanh Uẩn? Hỏng rồi, thật sự hỏng rồi.
Chạy mau, chạy ngay lập tức!
Cậu đáng lẽ phải thu dọn đồ đạc từ hôm qua rồi bỏ trốn trong đêm mới đúng!
Tống Thanh Uẩn nhìn bóng lưng chàng trai chạy như gió, khóe môi khẽ nhếch lên.
......
Sau bữa sáng, Kỷ Chính Sơ vào phòng thu dọn đồ đạc. Máy tính, iPad, sách vở, quần áo thay đổi, đồ dùng cá nhân.... Cái balo phình to đến mức biến dạng, vậy mà vẫn còn một đống đồ chưa nhét vào được.
"Sơ Sơ, chưa xong à? Nếu quá mệt thì báo với quản lý một tiếng, chiều rồi hãy đi làm."
Từ sau lần trước cậu bận rộn quá mức mà bị đau dạ dày, cha mẹ ở tận nước C biết chuyện liền lộ ra thân phận 'thái tử gia' của cậu với quản lý và cấp trên trực tiếp.
Thậm chí còn gọi đến mắng một trận, bảo rằng 'thực tập sinh cũng là con người', đến để học tập, cũng là để xem xét môi trường công ty. Đối xử như vậy, sau này ai còn muốn chọn công ty này? Rồi công ty lấy gì để thu hút nhân tài?
Ngay ngày hôm đó, công ty lập tức ban hành quy định mới về chế độ thực tập, thậm chí còn mở cả một kênh phản ánh dành riêng cho thực tập sinh.
Thế nên, hiện tại tuy Kỷ Chính Sơ vẫn chăm chỉ tận tụy nhưng ít ra đã thoải mái hơn nhiều. Nếu thấy cậu quá tải, quản lý còn âm thầm giảm bớt công việc giúp cậu.
Bây giờ cậu có hơi mệt, dù không đến công ty cũng chẳng ai nói gì.
Nhưng bảo cậu nghỉ làm? Không thể nào!
Dù có bò, cậu cũng phải bò đến công ty.
Kỷ Chính Sơ vội vã nhét nốt đống đồ còn lại vào balo, cậu xách theo cái túi căng phồng như một miếng đậu hũ Nhật rồi hùng hổ đi ra cửa.
Đối diện với ánh mắt dò xét của người đàn ông, cậu cố giữ bình tĩnh, cứng đầu giải thích:
"Ngày mai có deadline luận văn, em làm chung với Tưởng Phong. Tối nay tan làm em sẽ qua nhà cậu ấy chỉnh sửa lại lần cuối. Rồi..... em ngủ lại đó luôn, mai giao xong luận văn em sẽ về ngay!"
Người đàn ông không phản đối gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái balo căng tròn kia, nhíu mày.
"Được. Vẫn là địa chỉ đó đúng không? Tôi đặt bữa tối gửi qua cho hai em. Nhưng em chắc chắn muốn vác cái túi nặng như thế này đi làm à?"
Kỷ Chính Sơ cười gượng: "Không sao, không nặng đâu, chỉ một đêm thôi mà, em đâu có mang nhiều đồ. Với lại, em là Alpha mà."
Tống Thanh Uẩn không nói gì thêm, chỉ cầm chìa khóa xe rồi tiện tay nhấc luôn balo của cậu, đi ra ngoài trước.
"Em tan làm lúc 5 giờ 30, tôi sẽ bảo nhà hàng giao bữa tối đến lúc 6 giờ 10. Tối nay có mưa bão, nhớ ở yên trong nhà đừng ra ngoài. Có thể sẽ có gió lớn, đóng kỹ cửa sổ vào. Đừng làm việc quá muộn, 10 giờ 30 tôi sẽ gọi kiểm tra xem em đã chuẩn bị ngủ chưa."
Kỷ Chính Sơ ngoan ngoãn gật đầu theo sau: "Dạ dạ, em biết rồi anh. Anh yên tâm đi."
Vừa gật đầu, trong lòng cậu vừa chột dạ vì đang nói dối.
Trong lòng cậu lén lút lên kế hoạch, dù sao cũng chỉ nói dối một chút thôi, ngoài chuyện mai phải nộp luận văn là giả thì những cái khác đều là thật. Sáng mai đến thư viện trường tự học một buổi rồi giả vờ như đã nộp xong luận văn quay về là được. Kế hoạch hoàn hảo như vậy, chắc không thể bị lật tẩy đâu.
Còn chuyện mai về rồi tính sau....
Cứ làm đà điểu được ngày nào hay ngày đó, trước hết cứ sống sót qua hôm nay đã.
Thế là 'đà điểu' Kỷ Chính Sơ cứ thế xách theo cái balo căng tròn một đường đến công ty.
Biết Kỷ Chính Sơ sẽ qua nhà, Tưởng Phong vô cùng nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến cậu có chút sợ giao tiếp. Tin nhắn cứ mười phút lại gửi một cái mà địa điểm thì thay đổi chóng mặt.
[Anh ơi, tôi đang ở siêu thị, mua cho anh một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân mới nhé. Anh có mang bàn chải không? Không mang thì tôi tiện mua luôn.]
[Tôi đang ở khu nội thất XX, đúng lúc cái đệm nhà tôi cần thay rồi, tôi đổi luôn. Tối anh ngủ với tôi không ngại chứ? Giường tôi 2m1. Nếu anh ngại, tôi bảo giúp việc dọn dẹp phòng khác cho anh.]
[Bộ chăn ga gối đệm này đỏ chói quá, hay là mình đổi sang bộ này nhé?]
[Đùa thôi, tôi mua màu xám cao cấp rồi.]
Kỷ Chính Sơ: [Tôi khuyên cậu bình tĩnh lại chút, tôi chỉ qua ngủ một đêm thôi. Tối ngủ chung giường với cậu cũng được, đừng có dọn phòng riêng.]
[Ừm, biết rồi biết rồi.]
Bên kia trả lời có vẻ tùy ý nhưng Kỷ Chính Sơ vẫn cảm thấy thái độ của Tưởng Phong có chút kỳ quái, khiến cậu hơi rờn rợn.
Chắc là coi mình như cậu ấm yếu ớt mong manh đây mà?
Thoắt cái đã đến chiều.
Quả nhiên là như dì giúp việc nói, hôm nay trời sẽ mưa. Từ buổi chiều, sắc trời ngoài cửa sổ đã dần thay đổi. Dù họ ở trên tầng ba mươi, không nhìn thấy cây cối đung đưa hay dòng người trên phố nhưng tiếng gió gào rít vẫn liên tục vọng vào.
Gần năm giờ chiều, tiếng sấm trầm đục cũng bắt đầu ùng ục vang lên.
Một số đồng nghiệp đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, mọi người rì rầm bàn luận.
"Bão đổ bộ vào Hải Thành rồi, nghe nói bên mình cũng bị ảnh hưởng, sắp mưa lớn đấy."
"Hôm qua đã có cảnh báo rồi, trưa nay tôi thấy còn nâng cấp cảnh báo nữa. Hết giờ làm mau về thôi mọi người, hôm nay đừng làm thêm nữa."
"Haiz, lại là một ngày kẹt xe."
"Tôi thì ổn, đi tàu điện ngầm. Nhưng mà giờ cao điểm đông người lắm, chen lên được là may rồi."
"....."
Kỷ Chính Sơ nhìn điện thoại, chìm vào suy nghĩ.
Nhà Tưởng Phong cách công ty không xa, đi tàu điện ngầm là đến thẳng, thời tiết thế này vẫn là đừng phiền đối phương qua đón, tự mình đi tàu điện là được.
Cậu đang nghĩ thế thì Tống Thanh Uẩn bỗng gửi một tin nhắn:
[Tiểu Lý nói hôm nay các em tan làm sớm, để anh ta lái xe đưa em qua chỗ Tưởng Phong đi. Năm giờ vẫn chưa đông lắm, tôi tạm thời điều xe qua có khi còn kẹt xe giờ cao điểm.]
Tiểu Lý chính là quản lý bộ phận của Kỷ Chính Sơ, người đã bị cha mẹ cậu 'hành tội' một trận từ trên xuống dưới.
Quả nhiên, tin nhắn của Tống Thanh Uẩn vừa đến chưa bao lâu, tổng giám đốc Lý đã vào văn phòng thông báo:
"Thời tiết xấu, văn phòng tổng giám đốc thông báo tan làm sớm, mọi người nhớ quẹt thẻ, bộ phận nhân sự sẽ xử lý thống nhất. Ngày mai có thể đến muộn hai tiếng. Nếu thời tiết đặc biệt xấu, tổng giám đốc sẽ thông báo sau."
Cả văn phòng lập tức vang lên tiếng hoan hô.
"Yes! Không cần chen chúc giờ cao điểm nữa!"
"Ngày mai còn có thể đến muộn haha, ngủ nướng một giấc rồi đi làm đúng giờ đẹp luôn!"
"Chuồn thôi chuồn thôi, trời chưa mưa to thì chạy lẹ!"
Chưa đầy năm phút, hơn nửa văn phòng đã vắng tanh.
Kỷ Chính Sơ thu dọn đồ đạc, theo giám đốc Lý xuống lầu. Khi đến nhà Tưởng Phong thì chưa đến năm giờ rưỡi. Cậu vừa thay đồ mặc ở nhà xong chưa kịp đợi lâu thì đồ ăn mà Tống Thanh Uẩn đặt đã được giao đến.
Đều là các món ăn nhỏ tinh tế, đa dạng chủng loại, khoảng mười món. Hai Alpha ăn cũng không sợ lãng phí.
"Mời thiếu gia Kỷ dùng bữa."
Nhân viên phục vụ bày thức ăn xong thì dẫn người rời đi.
Tất cả món ăn đều được chế biến xong lập tức đóng gói trong hộp giữ nhiệt, lúc này bày lên bàn vẫn còn bốc khói nghi ngút. Cả căn phòng tràn ngập mùi thức ăn thơm lừng.
Kỷ Chính Sơ chụp một bức ảnh gửi cho Tống Thanh Uẩn:
[Đồ ăn đến rồi, cảm ơn anh!]
[Ừm, đều là món thanh đạm, tôi dặn họ bỏ bớt dầu rồi, yên tâm ăn đi. Ăn xong đừng học ngay, nghỉ ngơi chút đã.]
[Ừm ừm, biết rồi!]
Khi nhắn tin, chính cậu cũng không nhận ra khóe miệng mình vẫn luôn cong lên.
"Anh Kỷ đang nhắn tin với Thượng Mộc à?"
Alpha đối diện thử thăm dò.
Kỷ Chính Sơ lắc đầu:
"Với Tống Thanh Uẩn. Báo cho anh ấy biết là tôi đang ăn. Dạ dày của tôi không tốt mà, anh ấy lúc nào cũng lo ba bữa của tôi, sợ tôi không ăn uống tử tế."
Tưởng Phong nhíu mày:
"Dù là có ý tốt nhưng thế này quản chặt quá rồi, đến ba bữa cũng phải báo cáo. Bây giờ ngay cả phụ huynh cũng chẳng quản con kỹ thế đâu, huống chi anh ta còn không phải người nhà."
Kỷ Chính Sơ nghe vậy thì thấy hơi khó chịu, phản ứng đầu tiên là muốn phản bác.
Nhưng lời vừa đến miệng lại nghẹn lại.
Nói thật, dù trước đây cũng từng than vãn với Thượng Mộc rằng người đàn ông kia độc đoán, chủ nghĩa đại Alpha, quản này quản nọ nhưng trong lòng cậu chưa bao giờ thực sự khó chịu. Cậu biết, Tống Thanh Uẩn đang quan tâm đến cậu theo cách riêng của hắn.
Thế nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến, nếu người khác gặp tình huống này sẽ có phản ứng ra sao.
Hoặc, đổi lại một người khác.....
Nếu là cha mẹ của cậu, nếu là anh em tốt nhất của cậu thì sao?
Chắc chắn cậu sẽ phản kháng!
Từ lúc biết mình sẽ chuyển vào nhà của Tống Thanh Uẩn, chàng trai vốn luôn kiếm cớ soi mói người đàn ông kia cuối cùng cũng nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cậu vẫn còn thích Tống Thanh Uẩn.
Dù đã trôi qua bốn năm, thậm chí cậu còn đi một vòng nước ngoài rồi quay về nhưng thứ tình cảm ấy vẫn luôn chôn chặt trong tim. Chỉ cần chạm mặt Tống Thanh Uẩn, nó như một sợi dây dẫn bị kích hoạt, tia lửa tí tách cháy lên, từng bước từng bước tiến gần đến nơi sâu kín nhất của trái tim.
Cho đến khi 'bùm' một tiếng vang lên, trong đầu cậu như nổ tung một màn pháo hoa nóng rực.
Chàng trai bỗng im bặt. Tưởng Phong biết cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó nên không quấy rầy. Chỉ là ánh mắt của cậu ta vẫn âm thầm dõi theo đôi bàn tay trắng nõn, hàng mi dài rủ xuống cùng đôi môi hồng ướt át của cậu.
"Tưởng Phong, nếu cậu thích một người rất lâu rồi nhưng biết rằng giữa hai người không có khả năng.... cậu có cố gắng vì bản thân một lần không?"
Chàng trai đột nhiên lên tiếng, giọng có phần nặng nề.
Cậu không ngẩng đầu nhưng Tưởng Phong biết cậu đang chờ câu trả lời của mình.
"Sẽ làm." Cậu ta hít sâu một hơi, ánh mắt rơi xuống màn hình điện thoại đã tắt đen của cậu, nói: "Nếu là tôi, dù biết không có khả năng, tôi cũng sẽ biến nó thành có khả năng. Nếu đã thích lâu đến vậy."
"Nhưng cậu không sợ.... đến cuối cùng, ngay cả bạn bè cũng không làm được, thậm chí còn chẳng bằng người xa lạ sao?"
Kỷ Chính Sơ cúi đầu, dùng đũa chọc chọc bát cơm, giọng càng nhỏ hơn.
"Nếu đã thực sự thích một người, anh còn có thể làm bạn với người đó sao, anh?" Tưởng Phong cười nhạt. "Anh có thể nhìn người đó yêu đương, kết hôn sao? Thích là muốn chiếm hữu, cho dù tạm thời làm bạn thì đến khoảnh khắc người đó tìm được tình yêu của đời mình, hai người nhất định cũng sẽ rạn nứt thôi. Vì anh tuyệt đối không thể chịu nổi cảnh người đó thuộc về người khác."
Bốn từ 'thuộc về người khác' khiến Kỷ Chính Sơ suýt nữa không giữ nổi bình tĩnh.
Nếu Tống Thanh Uẩn có một Omega.....
Hắn sẽ dịu dàng xoa đầu người đó sao? Sẽ nắm tay người đó chứ? Sẽ đánh dấu sao?
Chắc chắn sẽ. Vì đó là Omega của hắn.
Họ sẽ kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật, trong tuần trăng mật sẽ làm tình, thậm chí còn có cả con cái của mình.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Tống Thanh Uẩn sẽ trở thành người của kẻ khác, nghĩ đến đôi bàn tay từng tùy ý đùa bỡn trên người mình cũng sẽ dùng cách tương tự để vu.ốt ve một người khác..... Lồng ngực của Kỷ Chính Sơ như bị đè nén đến mức không thở nổi.
Tưởng Phong nói đúng.
Cậu không thể chấp nhận được. Cậu và Tống Thanh Uẩn vĩnh viễn không thể làm bạn, bọn họ chỉ có thể rạn nứt triệt để hơn mà thôi.
'Bạn không mở hộp ra, sao biết mèo đã chết rồi?'
'Chỉ cần nghĩ đến việc, dù chỉ có một phần vạn cơ hội anh ấy thích bạn nhưng vì bạn không dám xác nhận mà bỏ lỡ cả đời, tôi đã thấy tiếc thay cho bạn rồi.'
'Chủ thớt, hãy dũng cảm lên nào.'
Tối qua, trên diễn đàn có người nói như vậy.
'Kỷ Chính Sơ, mày cũng nên dũng cảm một lần đi. Lẽ nào mày định làm đà điểu cả đời, vùi đầu vào cát mà sống mãi sao?'
Ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng sấm trầm đục.
Cơn mưa lớn đã đè nén suốt cả đêm cuối cùng cũng trút xuống ào ạt.
Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.
[Mưa rồi.]
[Hình ảnh]
Cậu nhấp vào, đó là một bức ảnh chụp từ cửa sổ sát đất trong phòng khách, không bật đèn, mặt kính cửa sổ loang lổ dấu vết nước mưa chảy xuống.
Tia chớp xé toạc màn đêm, hắt bóng một người đàn ông cầm điện thoại lên mặt kính, thấp thoáng hiện ra trong ánh sáng chập chờn.
Giây phút ấy, Kỷ Chính Sơ đột nhiên rất nhớ hắn.
[Anh, mai anh có ở nhà không? Em có chuyện muốn nói với anh.]
[Có. Mai là thứ bảy, tôi ở nhà đợi em.]
Nhìn thấy tin nhắn 'Tôi ở nhà đợi em' mà người đàn ông gửi tới, sống mũi của Kỷ Chính Sơ bỗng hơi cay cay.
Cậu hít hít mũi, cụp mắt gõ chữ:
[Được rồi, anh. Em sẽ về sớm.]
[Ừm, ngoan.]
.....
Sau bữa cơm, Kỷ Chính Sơ lấy máy tính và iPad ra, ngồi cạnh Tưởng Phong trước bàn học. Nhưng cứ nhìn màn hình được một lúc, ánh mắt của cậu lại không kìm được mà dại ra.
Trong đầu cậu lặp đi lặp lại một câu hỏi: Anh ấy sẽ đồng ý chứ?
Thậm chí cậu còn mở điện thoại mấy lần, bấm vào khung chat với Tống Thanh Uẩn, định gửi lời tỏ tình cho hắn.
Nhưng mỗi lần ngón tay chạm lên màn hình, cậu lại rụt về.
Nhất định phải nói trực tiếp, như vậy mới xứng đáng với bốn năm day dứt này.
Bên cạnh, ánh mắt của Tưởng Phong chìm trong bóng tối, thâm trầm khó đoán.
Từ lúc còn trên bàn ăn, người này đã có biểu hiện rất khác thường. Nếu đến mức này mà cậu ta còn không nhìn ra vậy thì đúng là kẻ ngốc.
Kỷ Chính Sơ có người thích, hơn nữa còn thích đã nhiều năm.
Tưởng Phong không hề tự mình đa tình cho rằng người đó là mình.
Cậu út nhà họ Kỷ, từ nhỏ đã được nâng niu trong nhung lụa. Người như cậu ta, trong mắt cậu e rằng chỉ đáng là một con chó giữ cửa, một kẻ xách giày mà thôi.
Nhưng những lời Kỷ Chính Sơ nói trên bàn ăn lại chính là những gì Tưởng Phong luôn nghĩ.
'Thích thì phải có được, dù sau này có rạn nứt cũng đáng.'
Cậu ta muốn có được Kỷ Chính Sơ.
Từ năm mười ba tuổi, khi nhìn thấy cậu trong buổi tiệc nhà họ Kỷ, ăn mặc như một vương tử nhỏ, được vạn người nâng niu, cậu ta đã muốn có được cậu.
Mười năm qua, ý niệm ấy chưa bao giờ thay đổi.
Cậu ta từng chơi đùa với rất nhiều chàng trai có khuôn mặt giống Kỷ Chính Sơ, từ Alpha, Beta đến Omega. Nhưng kẻ thay thế mãi mãi chỉ là kẻ thay thế.
Chúng vĩnh viễn không thể sánh bằng vì sao rực rỡ kia trên bầu trời.
Tưởng Phong nhìn chàng trai đang thất thần, ánh mắt tham lam gần như không thể che giấu.
Dạo gần đây pheromone của Kỷ Chính Sơ không ổn định, cậu ta đã nhận ra từ lâu. Chỉ cần thêm một chút chất kí.ch thí.ch, cậu sẽ rơi vào trạng thái động dục bị động.
Hai Alpha ở chung một phòng, 'giúp đỡ' nhau là chuyện bình thường.
Kỷ Chính Sơ vốn dễ mềm lòng, đến lúc đó nếu bị d.ục v.ọng làm mờ lý trí, cậu ta chỉ cần một chút dẫn dắt, cậu chắc chắn sẽ buông lỏng cảnh giác với cậu ta.
Đợi đến khi thuốc hoàn toàn phát tác, khiến cậu mất đi lý trí, cậu ta có thể mượn cớ 'lỡ tay' mà trực tiếp chiếm lấy cậu.
Chỉ cần tiêm pheromone của mình vào tuyến thể của cậu, Kỷ Chính Sơ sẽ vĩnh viễn thuộc về cậu ta, không bao giờ có thể tìm đến Omega nữa.
Tưởng Phong dùng đầu lưỡi li.ếm qua răng nanh sắc nhọn.
Đây là cơ hội duy nhất để cậu ta có được người này.
"Anh, hay là anh đi tắm rồi ngủ sớm đi?"
Cậu ta đỡ lấy cánh tay của chàng trai, ra vẻ quan tâm nói:
"Tôi thấy anh cũng không tập trung học nổi nữa, ngủ sớm một chút vẫn hơn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook