Âm Vang Ký Ức - Nguyệt Tầm Tinh
Chương 85: Chương 85

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Nhan Linh không ngờ cậu lại nói thẳng như vậy.

Nói rằng mình thích cậu.

Không phải lần đầu cô nghe ai đó nói ba chữ đó với mình.

Nhưng khi lời ấy phát ra từ miệng Trần Trạc Thanh thì lại có một cảm giác hoàn toàn khác.

Nói không rõ, cũng không tả được.

Đầu óc rối bời.

Còn nhịp tim cô vốn luôn bình lặng, nay lại có chút dao động, dần dần tăng tốc.

Cô chưa từng có cảm giác như thế này.

Nhưng lý trí nhanh chóng thắng thế, đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Nhan Linh rất nhanh lấy lại tỉnh táo, ánh mắt cũng trở nên trong suốt:

“Xin lỗi.”

“Mình không có ý định yêu đương khi còn học cấp ba.”

Giờ đã là năm cuối rồi, mục tiêu quan trọng nhất của cô là học tập, sau đó thi đỗ vào một trường đại học tốt.

Còn chuyện yêu đương không nằm trong kế hoạch.

Nhan Linh để ý phản ứng của cậu, đầu ngón tay bất giác co lại vì căng thẳng.

Lạ thật.

Người được tỏ tình là cô, nhưng người căng thẳng cũng là cô.

Trái lại, cậu vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, chẳng thể nhìn ra được chút cảm xúc nào.

“Mình biết.”

Trần Trạc Thanh không hề ngạc nhiên với câu trả lời này.

Cậu đã từng nghe Lâm Gia Minh nói qua, những lần trước khi từ chối người khác, Nhan Linh cũng dùng lý do tương tự.

Không có ý định yêu đương.

Bây giờ không có, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không.

Lý do cậu nói ra tình cảm của mình không phải để ép buộc cô, mà chỉ đơn giản là để cô biết rằng—

Cậu thích cô.

Cô nên biết điều đó.

“Cho mình xếp đầu hàng, được không?”

Nhan Linh sững sờ.

Cô tưởng cậu nghe xong lời từ chối sẽ lập tức quay lưng rời đi.

Từ đó về sau, hai người không còn dính dáng đến nhau nữa.

Dù gì, cậu cũng là người kiêu ngạo như thế.

Trong trường có bao nhiêu nữ sinh thích cậu, hoàn toàn có thể chọn người khác.

Không cần thiết phải tốn thời gian với cô.

Nhưng cậu lại nói gì? Xếp hàng?

Nhan Linh: “Xếp hàng cái gì?”

Cô thật sự không hiểu.

Trần Trạc Thanh: “Đợi đến khi cậu có ý định yêu đương, thì hãy suy xét mình trước.”

Khi cậu nói, tay cũng không ngừng di chuyển.

Bàn tay đặt trên bàn cô từ từ dịch về phía trước, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cô.

Như một sự thăm dò.

Táo bạo, nhưng cũng cẩn trọng.

Thiếu niên với đôi mắt sáng rực, đồng tử sâu thẳm lấp lánh ánh sáng, dùng giọng điệu vừa thương lượng vừa khẩn cầu: “Cho mình đứng vị trí đầu tiên, có được không?”

Nhan Linh nhìn vào đôi mắt đẹp của cậu, nhất thời không thể thốt ra lời từ chối.

Bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng người nói chuyện, Trần Trạc Thanh liếc đồng hồ, sắp đến giờ học buổi tối, liền đứng dậy trở về lớp mình.

Trước khi đi, cậu còn đưa tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô, động tác mềm mại đến bất ngờ.

Không quên dặn dò: “Nhớ ăn hết cháo.”

Nhan Linh còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn bóng lưng cậu rời đi đầy tự do.

Cô vô thức chạm lên mái tóc mình, ánh mắt có chút hoang mang.

Sao cô có cảm giác sau khi từ chối, cậu lại càng ngày càng tự do làm theo ý mình vậy.

Cuối tuần, hai người lại gặp nhau trong thư viện.

Lần này Trần Trạc Thanh đến sớm hơn cô, vẫn ngồi ở vị trí lần trước.

Thấy cô đến, cậu cầm lấy chiếc balo đen đặt bên cạnh, hơi nghiêng đầu, ra hiệu chỗ này để dành cho cô.

Nhan Linh quét mắt xung quanh, vẫn còn rất nhiều chỗ trống.

Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bước về phía bàn của Trần Trạc Thanh.

Nhan Linh nhanh chóng nhập tâm vào việc học, đầu tiên là luyện nghe tiếng Anh, sau đó làm đề thi.

Một buổi sáng trôi qua, cô đã làm xong môn Anh và Văn, giờ chuyển sang Toán.

Cốc nước cô mang theo rất nhanh đã cạn, cô vừa định đứng dậy đi lấy nước, một bàn tay vươn đến, ngón tay thon dài, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cơ tinh xảo màu đen tuyền.

Trần Trạc Thanh giữ tay cô lại, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay cô, tựa như một sự vô tình tiếp xúc.

Rồi cậu cầm lấy cốc nước của cô, đứng dậy: “Mình đi lấy cho, cậu cứ tiếp tục làm bài.”

Nhan Linh thu tay về, đầu bút vô thức chấm xuống giấy, để lại một dấu mực nhỏ.

Có chút phân tâm.

Không lâu sau, cậu trở lại. Nhìn thoáng qua bài tập của cô, cậu cúi xuống, thấp giọng nhắc nhở: “Tính sai rồi.”

Cậu ngồi xuống dịch người về phía cô, như thể đang vây cô lại, khoảng cách giữa hai người thu hẹp.

Gần đến mức hơi thở cậu phả nhẹ bên má cô.

Nhan Linh theo bản năng nhìn xuống bàn tay cậu.

Cách cầm bút của cậu rất tiêu chuẩn, móng tay cắt gọn gàng, sạch sẽ.

Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đường gân xanh mờ nhạt lộ ra, mang theo một vẻ quyến rũ khó tả.

Trần Trạc Thanh không nhận ra cô đang mất tập trung, chỉ dùng bút chỉ vào bài làm sai: “Chỗ này là số âm, không phải số dương.”

Nhan Linh ngẩn người: “À.”

Cậu trả lại bút cho cô: “Cậu tính lại lần nữa đi.”

Miệng thì nói vậy, nhưng tư thế lại không hề thay đổi.

Một tay đặt trên thành ghế phía sau cô, thân trên hơi nghiêng về trước, lồ ng ngực gần như chạm vào lưng cô.

Quần áo vô tình ma sát, rồi lại tách ra, hơi thở quấn quanh nhau.

Quá gần rồi.

Khoảng cách này.

Chỉ cần Nhan Linh ngẩng đầu, sẽ thấy gương mặt cậu ngay trước mắt.

Xương hàm góc cạnh rõ ràng, đường nét khuôn mặt sắc sảo.

Cổ họng hơi nhấp nhô, là yết hầu của cậu.

Cô lặng lẽ nhìn nó lâu hơn một chút, đôi mắt trong veo đầy tò mò.

Bỗng nhiên, mí mắt cô bị che phủ bởi một lớp ấm nóng.

Là tay cậu, che khuất hai mắt cô.

Lông mi khẽ run như đang cọ nhẹ trong lòng bàn tay cậu.

Yết hầu cậu bất giác trượt lên xuống, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn: “Đừng nhìn mình.”

Nếu nhìn nữa, cậu sẽ không nhịn được mất.

Nửa gương mặt cô bị che khuất, chỉ lộ ra làn da trắng mịn.

Môi đỏ mềm mại khẽ mím lại, ẩn hiện hàm răng trắng muốt.

Cô ngoan ngoãn ngồi yên, không phản kháng, khiến cậu càng muốn trêu chọc.

Trần Trạc Thanh cúi đầu xuống gần hơn.

Ngay lúc đó, Nhan Linh lại kéo tay cậu xuống, muốn lấy lại tầm nhìn.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, lực trên tay đã biến mất, bị cô kéo ra.

Không còn lớp che chắn, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không.

Trần Trạc Thanh nắm lấy lưng ghế, cả tay đều nắm chặt, cố gắng khống chế thân thể mình để không tiến về phía trước.

Sống mũi cao thẳng lướt nhẹ qua mũi cô.

Chỉ trong một giây, rồi nhanh chóng rời đi.

Khoảnh khắc da chạm vào nhau.

Đầu óc Nhan Linh trống rỗng. Cảm giác tim như ngừng đập.

Cô mở to mắt, khuôn mặt đầy vẻ bối rối.

Sắc đỏ từ từ lan lên hai gò má, thậm chí cả vành tai cũng bị nhuộm một tầng ửng hồng mỏng manh.

“Xin lỗi.”

Trần Trạc Thanh lùi lại một chút, khi nghiêng đầu đi, vành tai cũng ửng đỏ.

Trong không khí tràn ngập vài phần ám muội.

Cả hai đều không dám nhìn đối phương.

Phía sau họ là ánh mặt trời đang lên, sắc vàng kim rơi xuống mặt đất, vương trên bệ cửa sổ, tạo thành những vệt sáng loang lổ.

Dưới ánh nắng, họ cố gắng che giấu tâm sự.

Nhưng người sáng mắt đều có thể nhìn ra.

Hoàng hôn buông xuống, nhân viên thư viện đến nhắc nhở rằng sắp đóng cửa.

Nhan Linh thu dọn sách trên bàn, không nghe thấy động tĩnh bên cạnh, bèn đưa tay đẩy cánh tay chàng trai.

Trần Trạc Thanh tỉnh dậy từ giấc mơ, đầu óc còn hơi mơ màng, theo phản xạ nắm lấy cổ tay cô.

“Hửm?”

Từ cổ họng cậu bật ra một âm tiết kéo dài, mang theo sự khàn khàn khi mới tỉnh, lại vô tình có chút gợi cảm.

Nhan Linh hơi cựa quậy bàn tay bị cậu nắm, “Đi nào.”

Rõ ràng biết cậu đã tỉnh, nhưng giọng cô vẫn vô thức hạ thấp, nghe mềm mại đến lạ.

Trần Trạc Thanh gỡ quyển sách đang che trên mặt, nheo mắt, tùy tiện đưa tay vò mái tóc đen của mình, để lộ chút vẻ lười biếng tùy ý.

“Năm rưỡi rồi à?” Cậu hỏi.

Nhan Linh: “Ừ, sắp đóng cửa rồi.”

Thấy cậu vẫn không nhúc nhích, cô đứng dậy tiện tay xếp lại sách, vừa thúc giục vừa dọn dẹp giúp cậu: “Nhanh lên, đừng làm chậm trễ người ta tan ca.”

Hoàn toàn không nhận ra hành động của mình có phần giống như đang “quản” cậu.

Trần Trạc Thanh trực tiếp nhét sách cô vừa thu dọn vào balo của mình, kéo khóa lại, vác lên một bên vai.

Nhan Linh khoác ba lô bước ra ngoài, cậu theo sát sau lưng.

Bước chân chàng trai nhẹ nhàng, cậu hơi cúi người, vai nhẹ nhàng chạm vào cô, tự nhiên như một thói quen, giọng trầm thấp hỏi: “Muốn đi ăn tối chung không?”

Nhan Linh đáp ngay: “Không.”

Trần Trạc Thanh: “Vậy cậu về nhà ăn gì?”

Nhan Linh: “Không biết.”

Trần Trạc Thanh: “Đã không biết thì đi ăn với mình được không?”

Nhan Linh: “Không được.”

“Vậy quyết định rồi nhé.”

Trần Trạc Thanh hoàn toàn bỏ qua lời từ chối của cô. Thấy cô định rẽ trái đi về phía trạm xe buýt, cậu vươn tay khoác lên vai cô, kéo về phía mình.

Nhan Linh hốt hoảng kêu một tiếng, trán đập vào lồ ng ngực rắn chắc, vải áo mềm mại lướt qua da, trong mũi toàn là mùi hương của cậu.

“Trần Trạc Thanh!”

“Có mặt.”

“……”

Nhan Linh cứ thế bị cậu kéo đi, dần lệch khỏi tuyến đường về nhà.

Vẫn là chiếc xe đạp leo núi màu đen ấy, Trần Trạc Thanh ép cô ngồi lên yên sau, chân dài bước lên, như thể sợ cô chạy mất.

Lúc bánh xe lăn bánh, trọng tâm Nhan Linh mất ổn định, theo phản xạ túm lấy áo cậu, hai tay đặt trên eo cậu.

Trần Trạc Thanh cảm nhận được động tác ấy, khóe môi nhếch lên một đường cong vui vẻ.

Cậu đưa cô đến một quán ăn Quảng Đông nhỏ, phong cách trang trí mang hơi thở cổ kính, sạch sẽ và tinh tế. 

Bên trong quán khá đông khách, nhân viên phục vụ mặc đồng phục bận rộn di chuyển.

Trần Trạc Thanh trông có vẻ là khách quen, vừa vào cửa liền đi thẳng đến quầy, báo trước mình đã đặt chỗ với chủ quán.

Sau khi xác nhận tên và số điện thoại, nhân viên dẫn hai người đến một bàn gần cửa sổ.

Gần cửa sổ sát đất, có thể nhìn rõ cảnh đường phố tấp nập bên ngoài.

Lần này, Trần Trạc Thanh không ngồi đối diện cô như trước, mà chọn chỗ bên cạnh.

Cậu cao lớn, vừa ngồi xuống, không gian lập tức trở nên chật chội.

Nhan Linh hơi không được tự nhiên, đưa tay đẩy cậu một cái, thương lượng: “Cậu ngồi đối diện đi.”

Trần Trạc Thanh: “Không.”

Cậu nhất quyết phải ngồi cạnh cô.

Nhan Linh: “……”

Lúc nào mà cậu trở nên mặt dày thế này.

Kéo cô đi ăn tối đã vậy, giờ cũng vậy.

Trần Trạc Thanh rút thực đơn trên bàn đưa cho cô, hỏi muốn ăn gì.

Bên cạnh có bàn vừa lên món, hương thơm nức mũi khiến bụng Nhan Linh réo lên, sự chú ý liền bị kéo về phía thực đơn.

Cô gọi một phần xá xíu mật ong, cá hấp, cải thìa xào dầu hào và một chén canh hầm.

Trần Trạc Thanh thấy lúc nãy cô chỉ lướt qua món tôm mà không gọi, bèn hỏi: “Không phải cậu thích tôm à? Sao không gọi?”

Nhan Linh: “Mình nói lúc nào?”

Trần Trạc Thanh: “Mình hỏi Tư Kỳ rồi.”

Tư Kỳ nói khẩu vị cô nhạt, nên cậu mới đưa cô đến ăn món Quảng Đông.

Cô không đáp, Trần Trạc Thanh liền tự ý gọi thêm một phần tôm luộc.

Nhan Linh định ngăn lại: “Nhiều quá, ăn không hết đâu.”

Trần Trạc Thanh xoa đầu cô, trấn an: “Ăn không hết thì mình ăn.”

Nhan Linh thấy cậu lại chạm vào đầu mình, bèn quyết định đáp trả.

Cô vươn tay, giọng đầy chính nghĩa: “Cậu cúi đầu xuống.”

Trần Trạc Thanh nhướn mày, không hỏi gì, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên mái tóc cậu, không thể hoàn toàn bao trọn.

Cậu nhanh chóng hiểu ra ý đồ của cô, nhưng không ngăn cản.

Nhan Linh mang theo chút tâm lý trả đũa, vò rối tóc cậu, đến khi tóc cậu trở nên lộn xộn mới hài lòng thu tay lại.

Trần Trạc Thanh cúi đầu cười khẽ, để mặc cô “tác oai tác quái”.

Thấy cô dừng tay, cậu mới ngẩng đầu, khóe môi khẽ cong: “Hài lòng chưa?”

Nhan Linh thấy cậu cười liền không chống đỡ nổi, vội nghiêng mặt đi, lí nhí: “Cũng tạm.”

Món ăn được mang lên rất nhanh. Nhân viên vừa đem lên món này đã tới món kia.

Nhan Linh đói đến mức húp ngay một ngụm canh, hương vị tươi ngon, nhiệt độ vừa đủ.

Cô cầm đũa bắt đầu ăn, hết cá hấp, xá xíu, rồi đến rau xanh.

Duy chỉ có món tôm yêu thích là vẫn chưa đụng tới.

Trần Trạc Thanh phát hiện ra điều đó, liền đeo găng tay, bắt đầu bóc tôm.

Từng con tôm bóc vỏ sạch sẽ lần lượt rơi vào bát Nhan Linh.

Nhan Linh cắn đũa, quay đầu nhìn chàng trai đang chăm chú bóc tôm.

Cậu làm rất thuần thục, thoắt cái đã bỏ đầu tôm, xoay nhẹ, vỏ tôm sạch bong.

Bóc xong rồi bỏ vào chén cô, cứ thế lặp lại.

Thấy cô nhìn mình, Trần Trạc Thanh cũng nhìn lại, bắt trúng ánh mắt cô.

“No rồi?”

Nhan Linh hoàn hồn, gắp miếng tôm đã được bóc sạch bỏ vào miệng, từ tốn nhai.

Hai ba giây sau, cô lại không nhịn được mà lén nhìn sang bên cạnh.

Đúng lúc ấy, ánh mắt cô bị bắt gặp.

Rơi vào đôi mắt đen nhánh như mực của Trần Trạc Thanh.

Trần Trạc Thanh nhếch môi cười đầy đắc ý: “Lén nhìn mình à?”

Nhan Linh lập tức quay mặt đi, phủ nhận ngay lập tức: “Không có.”

“Mình chỉ xem cậu bóc tôm xong chưa thôi.” Cô tìm đại một lý do.

“À, bóc xong rồi.”

Trần Trạc Thanh vừa nói vừa vươn tay về phía cô, gần đến miệng bát thì đột nhiên rụt lại.

Nhan Linh nhìn miếng tôm đến tay lại bay đi.

Ánh mắt vô thức đuổi theo.

Sau đó, cô trơ mắt nhìn nó bị người bên cạnh nhét thẳng vào miệng.

“…”

Cố ý.

Tên này chắc chắn là cố ý.

Cậu vừa thưởng thức mỹ vị trong miệng, vừa gật đầu khen ngợi: “Ừm, ngon thật.”

Vừa rồi Nhan Linh còn chưa ăn đủ, giờ bị động tác của cậu làm cho thèm lại.

Nhan Linh hừ nhẹ, chuẩn bị tự thân vận động thì phát hiện đ ĩa tôm đã bị dời đến trước mặt Trần Trạc Thanh.

Cô buột miệng, giọng điệu vô thức mang chút làm nũng: “Cậu cũng đâu ăn hết được.”

Trần Trạc Thanh biết cô hiểu lầm ý mình, giải thích: “Mình có định ăn đâu.”

“Không trêu cậu nữa, khỏi động tay, mình lo là được.”

Nghe câu này, tay đang cầm đũa của Nhan Linh vô thức siết lại.

Thì ra, được người khác chăm sóc là cảm giác như thế này.

Muốn ăn gì không cần động tay, cũng sẽ có người để vào bát cho mình.

Cảm giác này… hình như cũng không tệ.

Kết quả là phần lớn đ ĩa tôm đều vào bụng cô, những món còn lại do Trần Trạc Thanh giải quyết.

Nửa sau của bữa ăn gần như chỉ có Trần Trạc Thanh ăn, còn Nhan Linh chỉ nhìn.

Cô phát hiện cậu ăn khá nhiều, ăn hai bát cơm trắng, còn cả canh.

Ăn khỏe như vậy nhưng động tác lại không hề thô lỗ, rất thong thả, từ tốn.

Phối hợp với khuôn mặt đẹp trai của cậu, trông có chút ưa nhìn.

Điện thoại đặt trên bàn rung nhẹ, là tin nhắn của Tư Kỳ. Cô nàng nhắn rằng bây giờ mới ăn tối.

Hai người thân nhau, bình thường có chuyện gì cũng nói, cả mấy chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.

Nhan Linh nhắn lại rằng cô cũng đang ăn, định gửi ảnh chụp lúc nãy khi đồ ăn được dọn lên.

Lúc chọn ảnh, ngón tay cô vô tình trượt qua một bức ảnh khác.

Là ảnh chụp người.

Mà nhân vật chính, chính là Trần Trạc Thanh.

Bối cảnh là thư viện.

Cô mới sực nhớ, lúc chiều mình đã làm gì.

Chắc khoảng trước năm giờ, cô vừa giải xong bài toán khó cuối cùng, định hỏi Trần Trạc Thanh xem làm đúng không.

Nhưng quay sang thì thấy người bên cạnh hoàn toàn bất động.

Nhìn cảnh đó, cô không nhịn được mà bật cười, theo bản năng lấy điện thoại ra.

Lấy nét, nhắm mục tiêu, bấm chụp.

Trong khung hình, chàng trai khoanh tay trước ngực, đầu ngả ra sau, tựa vào lưng ghế.

Quyển “Ba năm luyện thi, năm năm thi thử” môn tiếng Anh phủ lên mặt cậu, để lộ một bên tóc đen, dưới ánh chiều tà hắt lên vài điểm vàng óng.

Tiếp xuống là yết hầu sắc nét, yên lặng ẩn nấp.

Đôi vai rộng, lồ ng ngực ẩn dưới lớp áo thun trắng khẽ phập phồng theo nhịp thở đều đặn, chìm sâu vào giấc ngủ.

Quả thực, là một bức tranh mỹ nam ngủ say.

“Chụp lén mình à?”

Nhan Linh đang mê mẩn nhìn tấm hình thì một giọng nói bất chợt vang lên bên cạnh, mà người nói chính là nhân vật trong ảnh.

Nhan Linh giật mình đến mức suýt làm rơi điện thoại.

Trần Trạc Thanh phản ứng nhanh, áp bàn tay lên mu bàn tay cô, mượn chút lực đỡ giúp điện thoại nằm yên tại chỗ.

Lòng bàn tay cô lập tức trở nên nóng rực, đè lên nhiệt độ không thuộc về mình.

Trần Trạc Thanh không vội buông ra, cứ thế nắm lấy tay cô, còn cố ý ghé đầu lại gần, chậm rãi hỏi: “Chụp khi nào vậy?”

Cậu giả vờ như hoàn toàn không biết gì, muốn nghe câu trả lời của cô.

“Bấm nhầm thôi.” Nhan Linh sao có thể thừa nhận mình chụp lén, vội vàng tìm lý do: “Mình, mình vốn định chụp hoàng hôn, ai ngờ cậu lại lọt vào khung hình.”

Trần Trạc Thanh nheo mắt: “Ồ?”

Cậu ngồi đó ngủ mà cũng lọt vào khung hình được à?

Nhưng cậu biết cô dễ ngại, nên không vạch trần.

Nhan Linh sợ cậu không tin, nhanh chóng nói: “Mìnhxóa ngay đây.”

“Không cần.” Cậu giơ tay cản lại.

Nhan Linh vẫn có chút chột dạ: “Vẫn nên xóa đi.”

Lần này, Trần Trạc Thanh trực tiếp rút điện thoại khỏi tay cô, đặt sang bên cạnh.

Cậu hơi ngẩng cằm, đôi môi khẽ nhếch lên, hàng chân mày sắc nét thoáng động, giọng điệu mang theo chút đùa cợt:

“Hoàng hôn có thể đẹp bằng mình sao?”

“…”

“Giữ lại đi.” Cậu nhìn bức ảnh kia thêm lần nữa, như nghĩ đến điều gì đó, chậm rãi bổ sung: “Sau này, mỗi khi cậu muốn ngắm hoàng hôn sẽ nhớ đến mình.”

Lời của cậu nói ra nhẹ nhàng như không, lại khiến tim cô đập loạn nhịp.

Trần Trạc Thanh nói xong, đưa điện thoại lại cho cô.

Nhan Linh nhận lấy nhưng không có động tác gì thêm.

Trần Trạc Thanh vừa ăn nốt phần đồ ăn còn lại, vừa thuận miệng bảo: “Tiện thể gửi mình tấm ảnh đó đi, coi như kỷ niệm.”

Lỡ đâu cô thật sự xóa mất thì ít nhất cậu vẫn còn giữ làm bằng chứng.

Ra khỏi quán ăn, Nhan Linh hỏi giá bữa tối để chuyển khoản lại cho cậu.

Trần Trạc Thanh: “Không cần đâu.”

Nhan Linh: “Không được, phải chia đôi.”

“Đâu có nói không chia.” Trần Trạc Thanh hiểu tính cô không thích nợ ai cái gì, nên đổi sang cách khác: “Để dành lần sau cậu mời mình là được.”

Lần sau?

Ý cậu là, lần sau vẫn muốn ăn cùng cô sao?

Trần Trạc Thanh dò hỏi: “Tuần sau cậu vẫn đến thư viện chứ?”

Nhan Linh biết, chỉ cần trả lời “Ừ” thì có nghĩa là đã đồng ý với cuộc hẹn ăn tối lần sau.

Cuối cùng, cô cất điện thoại đi, nhẹ nhàng gật đầu.

Hình như cô chẳng thể từ chối yêu cầu nào của cậu được.

Cô nhìn quanh một vòng, vì không quen khu vực này lắm nên hỏi: “Gần đây có trạm xe buýt không? Mình phải về rồi.”

Trần Trạc Thanh: “Lát nữa mình đưa cậu về.”

Nhan Linh bắt lấy một từ quan trọng: “Lát nữa?”

Cô gần như ngầm chấp nhận việc Trần Trạc Thanh sẽ đưa mình về.

“Ừ, lát nữa.” Cậu lặp lại, cúi xuống nhìn đồng hồ, rồi nói, “Vẫn còn đủ thời gian.”

Trần Trạc Thanh tự nhiên khoác vai cô, hướng về phía vạch sang đường.

Động tác có phần thân mật.

Nhưng Nhan Linh không né tránh.

Trần Trạc Thanh: “Nể tình vừa rồi mình lột vỏ tôm cho cậu, đi xem phim với mình nhé?”

Nhan Linh: “???”

Sao lại thành đi xem phim rồi?

Từ khi nào vậy?

Nhan Linh ngập ngừng một chút, rồi nói: “Hay là… mình nôn số tôm đó ra lại?”

Ý cô là số tôm cậu đã lột cho cô lúc nãy.

Không ngờ cậu nghe xong, tay từ vai cô chuyển xuống cổ, nhẹ nhàng kéo cô sát về phía mình.

Cậu cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, giọng mang theo ý đe dọa không hề nguy hiểm: “Không được.”

Nhan Linh: “…”

Ngay gần đó có một rạp chiếu phim, chỉ cần băng qua đường là tới.

Phim hè năm nay có rất nhiều bộ hot, Trần Trạc Thanh đã đặt vé trước từ trước.

Thì ra, cậu rủ cô đi xem phim không phải hứng lên mới nghĩ đến, mà là đã có kế hoạch từ trước rồi.

Hai người xếp hàng chờ vào rạp.

Vé Trần Trạc Thanh mua là phim tình cảm, nên phần lớn người đến xem đều là các cặp đôi.

Mấy đôi phía trước nắm tay, ôm eo, khoác tay nhau, tất cả đều trông rất thân mật.

Chỉ có hai người họ là hơi lạc lõng, không nắm tay, cũng chẳng có cử chỉ gì đặc biệt.

Nhưng ánh mắt của cậu, từ đầu đến cuối vẫn dán chặt lên người Nhan Linh.

Ai nhìn vào cũng nhận ra được sự yêu thích trong đó.

Nhan Linh nhìn quanh, chỉ vào một tấm poster gần đó, nói: “Bộ phim này trước đó được quảng bá rầm rộ lắm, lớp mình nhiều bạn nữ bảo muốn xem.”

Trần Trạc Thanh: “Thế à, nhưng mình không muốn xem.”

Nhan Linh: “Sao thế? Nhìn cũng có vẻ hay mà.”

Trần Trạc Thanh chỉ vào dòng chữ trên poster, rồi không nhịn được mà buột miệng: “Nhan Linh, mình đi xem phim tình bạn với người mình thích sao? Cậu nghĩ mình bị ngốc à?”

Nhan Linh: “…”

Không phân biệt được cậu đang mắng mình hay đang mắng chính cậu nữa.

Nhưng câu “mình bị ngốc à” nghe sao lại buồn cười thế này.

Khóe môi Nhan Linh khẽ nhếch, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

Trần Trạc Thanh tinh ý thấy được, lập tức đưa tay nắm cằm cô, xoay mặt cô về phía mình, có chút tức tối: “Cậu còn cười? Cậu cố ý chọc mình phải không?”

Bị cậu nắm cằm, mặt Nhan Linh nhăn lại như cái bánh bao, giọng nói mơ hồ: “Không có.”

Trần Trạc Thanh nhìn cô mà chẳng giận nổi.

Còn tiện tay véo nhẹ má cô một cái để “trừng phạt”.

Hai người vào rạp, phim rất nhanh bắt đầu.

Trần Trạc Thanh trước đó còn mua một phần combo, gồm một hộp bắp rang và hai ly nước ngọt.

Nhan Linh nhanh chóng bị cuốn vào tình tiết phim, xem rất nghiêm túc. Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi nam nữ chính bắt đầu hôn nhau.

Cô dần nhận ra không khí có chút khác thường.

Thính giác nhạy bén thậm chí còn nghe thấy tiếng hôn khe khẽ từ một cặp đôi bên cạnh.

“…”

Xấu hổ.

Rất ngại.

Nhan Linh cúi đầu, cố tìm việc gì đó để làm nhằm dời sự chú ý, cô đành cầm lấy ly nước của mình.

Vừa nhấc lên thì phát hiện có gì đó không đúng.

Ly nước này sao lại nặng thế nhỉ? Rõ ràng lúc nãy cô đã uống hơn một nửa rồi.

Hơn nữa, hình như cô đặt nó ở bên trái, sao bây giờ lại ở bên phải?

Ý thức được điều gì đó, cô cứng đờ quay đầu, liền thấy Trần Trạc Thanh đang cúi xuống uống một ly nước khác.

Bao bì y hệt ly cô đang cầm trong tay.

Trần Trạc Thanh bị cô nhìn chằm chằm, ngay lập tức nhận ra ánh mắt ấy.

Đang định hỏi có chuyện gì, nhưng khi thấy cô cầm ly nước mà ngẩn người, cậu cũng nhanh chóng hiểu ra.

Lần đầu tiên, cậu bối rối chớp mắt vài cái, rồi mới hoàn hồn.

Lúc nãy không để ý, cầm nhầm mất rồi.

Cậu đã uống nước của cô.

“Xin lỗi.”

Nhan Linh không nói gì, chỉ quay đầu lại, ngồi ngay ngắn.

Cũng may rạp phim tắt đèn, không ai thấy hai má cô đang đỏ bừng.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc phim kết thúc, cô cầm đồ rồi vội vã rời đi.

Trần Trạc Thanh thấy cô đi nhanh như vậy, tưởng cô giận thật liền chạy theo.

“Mình không cố ý đâu.”

Nhan Linh gật đầu đại khái, tỏ vẻ đã biết.

Trần Trạc Thanh sợ cô không tin, lại kiên nhẫn giải thích thêm, bảo rằng do rạp tối quá rồi lại nói xin lỗi cô.

Nhan Linh cúi đầu, không dám nhìn cậu, nói nhanh một câu: “Cậu không ngại là được.”

“Mình không ngại mà.”

Trần Trạc Thanh có hơi chán nản vò tóc, định nói “Mình chỉ sợ cậu…”.

Nhưng chưa kịp dứt câu đã nhận ra ý nghĩa trong lời cô.

Rồi cậu mới để ý đến gương mặt đang đỏ bừng của cô.

Cô không giận.

Cô chỉ đang ngại.

“Thật sự không ngại đâu.” Cậu nhấn mạnh lại lần nữa.

Nhan Linh lấy tay che mặt, không cho cậu nhìn thấy: “Biết rồi, cậu đừng nói nữa.”

Nói xong cô nhanh chóng bước đi, không muốn ở cạnh cậu thêm giây nào.

Trần Trạc Thanh bỗng bật cười.

Tiếng cười sảng khoái, vô tư.

Nhìn theo bóng lưng cô, cậu đuổi theo đi bên cạnh cô, không ngừng lặp lại: “Mình thực sự không ngại đâu.”

Nghe giọng cậu đầy ý cười, Nhan Linh bực bội nói: “Trần Trạc Thanh, cậu phiền quá.”

Dưới ánh trăng dịu dàng, mặt đất như được phủ một lớp ánh bạc, những tán cây đung đưa theo gió, làn gió mát lạnh lướt qua.

Bóng dáng hai người chồng lên nhau rồi lại tách ra, sóng vai bước đi.

Trần Trạc Thanh mấy lần muốn nắm tay cô, nhưng đều bị cô hất ra.

Cậu nhẹ giọng dỗ dành, nói mình sai rồi.

Nhan Linh phớt lờ cậu.

Bộ dạng như đang được nuông chiều mà làm nũng.

Giữa hai người từ lâu đã hình thành một loại thấu hiểu ngầm.

Một người vô tình sinh kiêu.

Một người cam tâm dỗ dành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương