Ai Cũng Có Thể Là Hoàng Đế, Còn Ta Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu
Chương 131: Phiên ngoại 3: Đã xa quân bao lâu rồi?

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Editor: Bánh Crepe Sầu Riêng

 

*****
Lan Dịch Hoan gặp lại Thái tử ca ca, nhưng lại hết sức chấn động.
*****

 

Sau này Lan Dịch Trăn suy nghĩ lại cũng cảm thấy rất thần kỳ.

 

Y thân là trữ quân một nước, phải làm nhiều việc phức tạp và gánh vác nhiều trọng trách. Từ nhỏ đến lớn hầu như y chưa từng thân cận với người khác, nhưng sau khi gặp một đứa trẻ nhỏ hơn mình tám tuổi, y lại cứ nhớ mãi không quên.

 

Ngay từ đầu y đã bị đôi mắt sáng ngời và ngây thơ đó hấp dẫn. Cho nên sau khi trở về cung điện trống trải và trang nghiêm, lúc mệt mỏi và cô đơn, Lan Dịch Trăn luôn không khỏi nghĩ, nếu có tiểu gia hoả đó ở đây thì tốt biết mấy.

 

Có lẽ vào thời khắc tỉnh mộng lúc đêm khuya, bên người lại có một cơ thể nhỏ bé ấm áp toàn tâm toàn ý ỷ lại mình, cũng có thể khiến cho đêm dài không đến mức tịch mịch lạnh lẽo, tô thêm chút màu sắc tươi sáng cho cuộc sống khô khan.

 

Mặc dù hai người đã xa nhau nhiều năm, Lan Dịch Trăn vẫn luôn lấy thân phận "Vương Tiểu Nhị" để duy trì thư từ với Lan Dịch Hoan.

 

Đây là việc duy nhất mà y làm trái với quy củ của Thái tử, cũng là ước định mà y đã lập với Lan Dịch Hoan khi rời khỏi Đạt Lạt.

 

Mặc dù lúc đó Lan Dịch Hoan còn nhỏ nhưng hắn rất coi trọng lời hứa. Bởi giữa hai nước có nhiều bất tiện, Lan Dịch Trăn tuy không thể trực tiếp nhìn thấy người nhưng vẫn có thể nhận được hồi âm.

 

Đôi khi chỉ là một bông hoa trên thảo nguyên vào mùa xuân, hay lông đuôi bị rơi xuống của một con đại bàng khi nó bay vút lên trời. Đôi lúc Lan Dịch Hoan có chuyện gì đó thú vị hay vui vẻ, hắn sẽ viết cho y một chồng thư thật dày, khiến cho phong thư căng phồng cả ra.

 

Nhiều năm qua đi, vì có hắn, Lan Dịch Trăn cũng cảm thấy trái tim mình chưa từng bị giam cầm, vẫn luôn có một mảnh có thể tự do bay lượn khắp đất trời.

 

Nhìn những bức thư đã từ non nớt dần dần trở nên lưu loát tuyệt đẹp, sự chờ mong cùng ấm áp cũng đã dần biến chất, và theo năm tháng, lên men thành một nỗi tưởng niệm xa vời hơn.

 

Y biết "Tiểu tức phụ" của mình đã dần trưởng thành, nhất định đã biến thành thiếu niên chói loà nhất trên thảo nguyên.

 

Hiên tại hắn mang bộ dáng thế nào?

 

Có thích nữ tử nào hay không? Có còn nhớ lời ước định năm đó hai người đã móc nghéo nữa hay không?

 

Thời gian trôi qua mau, không đợi Lan Dịch Trăn đích thân đến Đạt Lạt, bọn họ đã có cơ hội gặp nhau.

 

——Đại Ung cuối cùng đã thiết lập quan hệ ngoại giao với Đạt Lạt. Lan Dịch Hoan làm sứ giả Đạt Lạt, sẽ cùng muội muội Toa Đạt Lệ Công chúa của hắn đi sứ tới Đại Ung.

 

Nhưng điều khiến Lan Dịch Trăn cảm thấy có chút khó giải quyết là trước khi có thể vui vẻ gặp mặt Lan Dịch Hoan, y phải đối phó với một sự kiện khác trước.

 

Hình như Đạt Lạt có ý định liên hôn với Đại Ung.

 

Để Công chúa làm sứ giả, ý đồ cho việc này đã rất rõ ràng rồi.

 

Cường cường liên thủ, hai bên cũng đều có nam nữ đến tuổi mà chưa lập gia đình. Theo lý mà nói mọi người đều sẽ cảm thấy vui mừng vì chuyện này, nhưng Lan Dịch Trăn.... Đã sớm có người trong lòng.

 

Cũng chính vì vậy mà hiện tại dù đã hai mươi sáu tuổi rồi mà y vẫn chưa lập phi.

 

Bình thường gặp phải lời khuyên nhủ thành thân, y đều có thể không chút khách khí cự tuyệt, ngay cả Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không lay chuyển được. Nhưng đối với Toa Đạt Lệ, y không thể cứng rắn đắc tội như vậy được, bởi vì Lan Dịch Trăn cũng không muốn trở mặt thành thù với Đạt Lạt.

 

Làm thế nào để giải quyết vấn đề này theo cách tốt nhất có thể, đã trở thành việc quan trọng khiến Thái tử đau đầu nhất lúc này.

 

Y triệu tập môn khách Đông Cung trao đổi vài lần. Cuối cùng, một mưu sĩ nổi danh cho y một kiến nghị:

 

"Thật ra điều này không khó. Chỉ cần Toa Đạt Lệ Công chúa không hài lòng với Điện hạ, cuộc hôn nhân này sẽ không thành. Mà nếu muốn khiến nàng cảm thấy bất mãn mà không đắc tội với Đạt Lạt thì thật ra chỉ cần làm một việc."

 

Lan Dịch Trăn hơi nhướng mày.

 

Mưu sĩ mỉm cười, thốt ra hai chữ: "Giả xấu."

 

Nghe mưu sĩ nói vậy, phản ứng đầu tiên của Lan Dịch Trăn là "Xằng bậy".

 

Y đường đường là Thái tử, sao có thể hạ mình giả xấu?

 

Mưu sĩ nhìn ra Lan Dịch Trăn không vui, lập tức thức thời sửa lời: "Đương nhiên, phương pháp này quá trẻ con, không phù hợp với thân phận của ngài, thần chỉ nhất thời nói bậy thôi. Thật ra nếu Điện hạ không thích liên hôn với Đạt Lạt thì chỉ cần nói thẳng với bệ hạ và nương nương, hai vị xưa nay tôn trọng ý nguyện của Điện hạ, tất nhiên sẽ không cưỡng cầu."

 

Mưu sĩ cảm thấy lời này của mình chắc hẳn không có vấn đề gì, nhưng lại không ngờ sau khi nói xong, sắc mặt của Lan Dịch Trăn vẫn mang vẻ không tán thành.

 

Lan Dịch Trăn im lặng một lúc rồi nói: "Cô chưa từng nói cô không thích liên hôn với Đạt Lạt."

 

Lời này của y lập tức khiến mưu sĩ cảm thấy sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc là ngài vui hay không vui, làm sao ta biết được đây?

 

Nhưng Lan Dịch Trăn hình như cũng hoàn toàn không muốn ai hiểu, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, dừng lại một hồi mới nói: "Hoàng công công, gọi người tới đi."

 

Y nói hàm hồ, Hoàng công công tuổi đã già lại lãng tai, đứng cách y hơi xa, nghe vậy không rõ nguyên do nói: "Điện hạ, ngài là muốn gọi......"

 

Lan Dịch Trăn liếc nhìn ông một cái rồi nói: ".... Dịch dung sư."

 

Lan Dịch Trăn sinh ra đã có khuôn mặt tuấn tú. Đây là lần đầu tiên trong đời y trang điểm, không ngờ tới lại muốn phân phó với người khác: "Càng xấu càng tốt, càng khiến người ghét càng tốt."

 

Chờ đến khi dịch dung sư nơm nớp lo sợ hoá trang xong, hai tay nâng gương lên, Lan Dịch Trăn tuỳ tiện nhìn thoáng qua, chính bản thân y cũng cảm thấy buồn nôn.

 

Hoàng công công cầm đủ loại bút vẽ, phấn son trong tay, đứng bên cạnh ân cần hỏi: "Điện hạ, ngài nhìn thử xem, có đủ xấu không? Còn có chỗ nào cần sửa không?"

 

Lan Dịch Trăn phất tay ra hiệu để gương ra xa một chút, bắt bẻ mà bình luận: "Xấu thì xấu rồi, nhưng vẫn thiếu chút thần vận."

 

Dịch dung sư vô cùng mê man, không biết xấu còn có thần vận gì: "Ý Điện hạ là..."

 

Lan Dịch Trăn nhắm mắt trầm tư một lúc.

 

Không hiểu sao, mặc dù tay nghề của dịch dung sư rất tốt nhưng y vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cảm giác đó có chút khác lạ, lại rất khó để hình dung.

 

Một lát sau, Lan Dịch Trăn mở mắt ra và nói: "Lông mày vẽ thành lông mày chữ bát đi, có vẻ khốn khổ một chút."

 

Dịch dung sư: ".... Vâng."

 

Ngài là Thái tử, khuôn mặt là của ngài, tất cả do ngài định đoạt.

 

Chờ đến khi nghiên cứu ra khuôn mặt xấu xí mà Thái tử Điện hạ vừa lòng thì cũng đã đến lúc tiếp đón các sứ thần.

 

Lan Dịch Trăn đương nhiên không thể xuất hiện với bộ dáng thế này. Cho dù y không sợ mất mặt xấu hổ thì cũng rất dễ bị vạch trần.

 

Vì vậy y cáo bệnh không tham dự yến tiệc, đồng thời sai Hoàng công công thay y mang lễ vật đã chuẩn bị trước đến tặng Đạt Lạt.

 

Lan Dịch Trăn nói mình bị bệnh, không thể gặp gió nên không tiện rời khỏi Đông Cung, nhưng nếu sứ giả nguyện ý lui bước tới Đông Cung làm khách, y vẫn sẽ hoan nghênh tiếp đón.

 

Thái độ của y đủ để xoá bỏ toàn bộ lời đồn đãi và phỏng đoán "Thái tử lãnh đạm đối với Đạt Lạt", còn lại thì phải xem phản ứng của Đạt Lạt.

 

Là Vương tử và Công chúa của Đạt Lạt, Lan Dịch Hoan và Toa Đạt Lệ ngồi vào chỗ của mình, lúc không có ai lên kính rượu thì hai người lén lút thương lượng.

 

Toa Đạt Lệ chỉ nghĩ đến việc đi chơi: "Ca, lát nữa chờ yến tiệc kết thúc, chúng ta ra khỏi cung đi xem hoa đăng nhé? Ta còn chưa từng nhìn thấy hoa đăng của Đại Ung đâu."

 

Lan Dịch Hoan: "Chúng ta vừa nhận lễ vật của Thái tử, dù thế nào thì cũng phải đến Đông Cung bái kiến mới hợp lễ nghĩa. Nói không chừng muội còn phải gả cho hắn đó."

 

Toa Đạt Lệ vội nói: "Không, không, không, đều là do mẹ ta suy nghĩ vớ vẩn, ta cũng không muốn ở lại Đại Ung, thỉnh thoảng đến chơi còn được."

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Thật ra ta cảm thấy Đại Ung khá tốt, ta còn có một người bạn tốt ở đây. Sao, lát nữa muội không đến Đông Cung thật à?"

 

Toa Đạt Lệ bắt lấy cánh tay hắn và lắc mạnh: "Xin huynh đó, tha cho ta đi, một mình huynh đi cũng có thể đại diện Đạt Lạt rồi!"

 

Khi nói chuyện, ánh mắt nàng đảo qua và nhìn thấy con cừu ngọc, lễ vật mà Lan Dịch Trăn vừa tặng cho họ. Nàng liền cầm nó lên và nhét vào tay Lan Dịch Hoan.

 

"Nhìn con cừu này xem, nó trông giống hệt những con cừu mà huynh nuôi, vừa đáng yêu vừa quý giá. Nói không chừng lễ vậy này là Thái tử tặng cho huynh! Ta không tranh với huynh, huynh thay ta đi gặp người đi!"

 

Lan Dịch Hoan bị nàng lắc đến mức nghiêng trái ngã phải, thở dài nói: "Toa Đạt Lệ, muội càn quấy quá rồi đó!"

 

Nói thì nói như thế, nhưng sau khi yến tiệc kết thúc, nhìn thấy Toa Đạt Lệ chạy biến đi nhanh như chớp, Lan Dịch Hoan chỉ cười chứ không ngăn nàng lại, tự mình đi theo thái giám dẫn đường tới Đông Cung thăm Thái tử.

 

Hiện tại hắn đã biết bản thân lúc nhỏ đã được sinh ra nơi hoàng cung này.

 

Bởi vì từ khi còn nhỏ đã được gia đình hết mực yêu thương cưng chiều, cho nên lúc Lan Dịch Hoan nghe đến chuyện này cũng không có cảm giác gì.

 

Cho đến lúc này, đi giữa những cung điện nguy nga tráng lệ, nhìn thấy những hàng liễu xanh, tiếng chim hót và hoa nở rộ bốn phía, trong lòng Lan Dịch Hoan mới có chút xúc động.

 

Rõ ràng là một cung điện vắng vẻ, nhưng con đường dẫn đến Đông Cung này không hiểu sao lại khiến trái tim hắn đập mạnh theo từng bước chân.

 

Những bức tường cung điện màu đỏ đậm đổ bóng dài xuống, ánh mặt trời chiếu xuống những viên gạch tráng men màu xanh khiến chúng trong suốt như lưu ly. Lan Dịch Hoan lấy tay che trán, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt trên đầu bị chia cắt bởi những tán lá cây cổ thụ, đột nhiên hỏi: "Nơi này không có ai thả diều sao?"

 

Thái giám dẫn đường kinh ngạc nhìn thoáng qua vị Tiểu Vương tử có ý nghĩ kỳ lạ này, không biết vì sao hắn lại có suy nghĩ như vậy——Có ai dám làm chuyện không ra thể thống như vậy ở Đông Cung chứ?

 

Vì vậy thái giám cúi đầu và trả lời một cách cứng nhắc: "Thưa Vương tử, không có."

 

Lan Dịch Hoan cười nói: "Đáng tiếc, thời tiết tốt vậy mà."

 

Nói xong, hắn đi theo thái giám vào Đông Cung.

 

Tuy Lan Dịch Hoan chưa từng gặp Thái tử nhưng hắn đã nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến Lan Dịch Trăn. Nghe nói vị Thái tử Điện hạ này văn võ song toàn, tuấn mỹ vô song, trong lòng hắn thật sự có chút tò mò.

 

Người bệnh mà hắn tưởng tưởng là đang hơi thở thoi thóp nửa sống nửa chết nằm trên giường chờ người đến thăm, nhưng theo lời thông báo "Điện hạ, sứ thần Đạt Lạt tới thăm ngài" của thái giám, Lan Dịch Hoan liền thấy có một thanh niên cao lớn bước ra từ phía sau bình phong.

 

Chỉ thấy người nọ mặc bào phục rồng bốn móng màu vàng mơ, thần sắc uy nghiêm mà lạnh lùng, đúng thật là Thái tử đương triều Lan Dịch Trăn.

 

Chỉ là, tướng mạo vô cùng xấu xí.

 

Lan Dịch Hoan liếc mắt một cái liền nhìn thấy đôi lông mày chữ bát rậm đậm kia, tức khắc có hơi chấn động, thậm chí còn quên luôn những lời mình định nói.

 

Lan Dịch Trăn không chút lảng tránh nhìn thắng vào sứ giả Đạt Lạt, đang muốn bộc lộ hết mọi sự xấu xí của mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn
mặt của Lan Dịch Hoan, trong lòng lại chấn động.

 

Không cần bất kỳ lời nói hay từ ngữ gì, đôi mắt sáng ngời và thuần tuý kia đủ để y nhận ra ngay thân phận của người trước mặt.

 

Lan Dịch Hoan.

 

Trong nhiều năm qua, Lan Dịch Trăn đã vô số lần tưởng tượng Lan Dịch Hoan khi lớn lên sẽ trông như thế nào.

 

Không nghi ngờ gì, đó nhất định sẽ là mỹ mạo cực kỳ rung động lòng người.

 

Nhưng mãi cho đến lúc này, khi tận mắt nhìn thấy Lan Dịch Hoan, Lan Dịch Trăn mới nhận ra trí tưởng tượng của mình nhạt nhoà đến thế nào.

 

Tất cả châu ngọc phồn hoa chung quanh đều mất đi màu sắc, mọi lời ca ngợi trong miệng cũng đều im bặt trong chốc lát. Người trước mặt vừa có trong sáng tiêu sái từ thiên địa mênh mông, vừa có sáng ngời thuần tuý được bao quanh bởi cẩm tú phồn hoa.

 

Sự pha trộn của hai loại khí chất kỳ dị và mâu thuẫn này đã tạo nên phong hoa vô hạn.

 

Trái tim y không ngừng đập nhanh hơn, trong cơ thể như đang truyền đến từng trận rung động, giống như một đóa hoa đột nhiên nở rộ.

 

Trong lúc nhất thời, Lan Dịch Trăn hồn quên hết chuyện ngoài thân, ngơ ngẩn mở miệng: "Đệ...."

 

Vừa nói ra một chữ này, Lan Dịch Trăn đảo mắt, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương đồng phía sau Lan Dịch Hoan.

 

——So sánh với Lan Dịch Hoan, gương mặt này càng thêm xấu xí gấp mười lần.

 

Lan Dịch Trăn: ".....!!!"

 

Y đột nhiên phản ứng lại, tại sao người đến không phải Toa Đạt Lệ mà lại là Lan Dịch Hoan!!!

 

Kế hoạch ban đầu của y là giải quyết phiền toái của cái gọi là liên hôn này trước, sau đó đi gặp Lan Dịch Hoan, hỏi hắn mấy năm nay đã có ý trung nhân chưa, có dự định gì cho tương lai không, đối với y.... Là cảm giác thế nào.

 

Biết được ý định của Lan Dịch Hoan rồi mới hoạch định tương lai của hai người.

 

Kết quả Thái tử Điện hạ bày mưu lập kế cả ngày, ngay từ bước đầu tiên đã lệch đường.

 

Phải làm sao bây giờ, ấn tượng đầu tiên của Lan Dịch Hoan với Thái tử Đại Ung là y quá xấu xí!

 

Có nên giải thích luôn không? Nhưng mà làm sao để mở miệng đây? Liệu Lan Dịch Hoan có cảm thấy mình là đang trêu đùa muội muội của hắn không?

 

"Thái tử Điện hạ? Thái tử Điện hạ?"

 

Trong lúc Lan Dịch Trăn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Lan Dịch Hoan đã gọi y rất nhiều lần.

 

Sự khiếp sợ và quẫn bách trong nét mặt của Lan Dịch Trăn rõ ràng đến mức ngay cả Lan Dịch Trăn cũng có thể nhìn ra.

 

Việc này cũng khiến cho Lan Dịch Hoan cảm thấy có chút ngượng ngùng.

 

Trước kia hắn vẫn luôn nghe người ta nói Thái tử Đại Ung tướng mạo tuấn mỹ, cũng không nghĩ đến Lan Dịch Trăn lại quỷ phu thần công, ai chuyển cửu tuyệt như vậy*.

 

*quỷ phu thần công (鬼斧神工): câu này thường để chỉ tài năng hoặc vẻ đẹp hoàn hảo vượt mức bình thường, như thể được tạo ra bởi thế lực siêu nhiên. Trong trường hợp anh Trăn thì chắc là xấu đến mức vượt cả tiêu chuẩn thông thường:v

 

*Ai chuyển cửu tuyệt (哀转久绝): bi thương đến mức kéo dài mãi, rồi cuối cùng tuyệt vọng.

 

Hoặc có thể đây là "bệnh" mà Lan Dịch Trăn mắc phải, một căn bệnh hiểm nghèo kỳ quái nào đó đã khiến lông mày của y mọc thành hình chữ bát.

 

Lan Dịch Hoan không kỳ thị người xấu xí. Vừa rồi hắn quá kinh ngạc, có lẽ đã biểu lộ ra một số biểu cảm ngoài ý muốn, làm tổn thương lòng tự trọng của Lan Dịch Trăn, cho nên Lan Dịch Trăn mới có phản ứng như vậy.

 

Lan Dịch Hoan vẫn luôn lễ phép lại thiện lương cảm thấy vô cùng áy náy.

 

Chỉ là Lan Dịch Trăn vẫn chưa nói gì, hắn cũng không thể quang minh chính đại xin lỗi, chỉ có thể nỗ lực lộ ra nụ cười thân thiện, nói với Lan Dịch Trăn:

 

"Thái tử Điện hạ, ta đến đây là để cảm tạ lễ vật của ngài. Nếu sau này có cơ hội, hy vọng ngài có thể đến Đạt Lạt làm khách. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngài thật tốt."

 

Lan Dịch Trăn tâm loạn như ma, hoàn toàn không biết phải làm sao, phải dùng nghị lực rất lớn mới không lập tức che mặt đi. Lúc này nghe thấy Lan Dịch Hoan nói chuyện với mình, y lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nói một câu: "Ừm.... Ta đã từng tới Đạt Lạt, nơi đó quả thật là nơi chung linh dục tú*."

 

*chung linh dục tú: thu nhận tinh tuý đất trời.

 

Lan Dịch Hoan có chút kinh ngạc.

 

Thì ra Thái tử đã từng đến Đạt Lạt, nhưng tại sao hắn lại chưa từng nghe nói đến?

 

Theo lý thuyết thì bất kể ai nhìn thấy bộ dáng này thì đều có ấn tượng rất sâu, rất nhanh sẽ bàn tán nghị luận, vậy có thể thấy được Lan Dịch Trăn có khả năng thật sự là sau này mang bệnh mới trở thành thế này.

 

Lan Dịch Hoan cười thân thiện nói: "Hoan nghênh Điện hạ thường xuyên tới."

 

Nói xong, hắn suy nghĩ một lát rồi chân thành nói: "Vậy ta cũng không quấy rầy nữa, Điện hạ tĩnh dưỡng thật tốt, ta tin rằng ngài nhất định có thể sớm ngày hồi phục."

 

"......"

 

Lan Dịch Trăn nhìn ra sự an ủi trong mắt Lan Dịch Hoan, càng cảm thấy buồn bực hơn.

 

Tại sao chuyện lại thành ra thế này!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương